Khi Ngôn Luật Kỷ đưa mũ rơm cho Lâm Dược, cô nhận lấy mũ rơm nhưng không vui vẻ như hắn nghĩ.
Ngốn tay Lâm Dược níu chặt vành nón, cô mím môi không nói lời nào.
Ngôn Luật Kỷ khó hiểu nhìn Lâm Dược, không phải vẫn luôn muốn lấy mũ về sao? Đã lấy về rồi sao lại không vui?
"Em sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ không hiểu hỏi.
"Anh.....!Có phải bây giờ anh thấy em đáng ghét lắm hay không?" Lâm Dược bất an nhìn hắn.
"......." Vẹo gì nữa?
Ngôn Luật Kỷ xem như đã hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là tâm trạng biến hoá thất thường của phụ nữ, hắn đi lấy mũ về còn không phải vì hắn thích cô hay sao?? Thế quái nào lại thành hắn chán ghét cô rồi??
"Sao em lại nghĩ như vậy?" Ngôn Luật Kỷ bất lực thở dài.
"Là em ép anh, bảo anh đi đòi mũ rơm từ chỗ Hoa Vũ." Đại khái phụ nữ đều như thế này đi, thấy đồ của mình trong tay người khác thì một hai phải lấy về, nhưng lại sợ thái độ tuỳ hứng như vậy sẽ làm bạn trai chán ghét.
"......Ngốc." Ngôn Luật Kỷ buồn cười nhìn cô, "Không phải là em ép anh đi lấy, nó vốn dĩ thuộc về em mà."
"Chính là...!Thật ra thì em có thể không cần lấy về....." Trong lòng Lâm Dược vẫn luôn hiểu rõ, mặc kệ thế nào thì Hoa Vũ vẫn là cô gái mà Ngôn Luật Kỷ từng thích, phải đi tìm cô gái mình từng nâng niu đòi lại đồ đã tặng, đối với bất kì người đàn ông nào thì đó cũng là một chuyện vô cùng gian nan.
"Không cần nghĩ nhiều như vậy." Ngôn Luật Kỷ dịu dàng xoa đỉnh đầu mềm mại của Lâm Dược, "Lần này anh đi tìm Hoa Vũ lấy mũ rơm, cuối cùng anh cũng hiểu ra một chuyện."
Lâm Dược tò mò nhìn về phía Ngôn Luật Kỷ, suy đoán xem hắn hiểu ra chuyện gì.
"Nếu muốn bắt đầu một đoạn tình yêu mới, thì cần phải phân rõ giới hạn với những gì đã qua trong quá khứ." Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược giống như hứa hẹn, "Như vậy mới có thể làm em an tâm."
Thật ra những lời Hoa Vũ nói với hắn lúc đó, Ngôn Luật Kỷ mới hiểu được những bất an của Lâm Dược không phải vô cớ mà có.
Giống như hắn với Hoa Vũ khi đó vậy, quá khứ không thể bù đắp, cho nên việc hắn có thể cho tương lai chính là không để bản thân phạm vào sai lầm như trong quá khứ.
"Vâng~ Hihi..." Lâm Dược cúi đầu đỏ mặt, lúc Ngôn Luật Kỷ nói chuyện, đầu lưỡi cứ như bôi mật vậy, càng ngày càng ngọt, cuối cùng cô không nhịn được nữa, cầm mũ rơm nhìn hắn cười ngây ngô.
"Vui lắm sao?" Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược cười thoải mái cũng cười theo.
"Vui lắm!" Lâm Dược không chút do dự đáp.
Bản thân hắn thật sự rất thích Lâm Dược như vậy, Ngôn Luật Kỷ thân mật ôm Lâm Dược vào lòng.
"Em muốn hôn anh." Lâm Dược nũng nịu.
"Hôn xong phải chịu trách nhiệm." Ngôn Luật Kỷ nhớ đến hai tháng nay đều ăn chay có chút uất ức.
Lâm Dược ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng cũng nhón mũi chân hôn lên hàm dưới của hắn.
Ánh mắt Ngôn Luật Kỷ loé lên ngọn lửa nóng bỏng, hắn gấp không chờ nổi bế Lâm Dược đi nhanh về hướng phòng ngủ...
- ----
Lâm Dược cảm thấy lời Hổ Nữu nói quả nhiên không sai, tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ chỉ làm và làm cũng có thể gia tăng tình cảm giữa hai người.
Từ sau việc của Hoa Vũ, khi Lâm Dược và Ngôn Luật Kỷ ở bên nhau, bất an trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất, hệt như tình yêu của họ đã bò qua một con dốc cao sau đó đi đến đoạn đường bằng phẳng.
Hai người thân mật, dính chặt lấy nhau, tiếp tục yêu đương nồng nhiệt, đảo mắt đã đến tết.
Ngôn Luật Kỷ bồi Lâm Dược đi mua sắm quà tết mang về nhà cô, thuận tiện cũng bảo Lâm Dược chọn quà tết cho ba mẹ mình.
Lâm Dược nghe Ngôn Luật Kỷ nói năm rồi hắn mua một đống đồ bổ mang về, nào là nhân sâm Mỹ, rồi Melatonin*, cô nhịn không được nói, "Không thì khi quay về em bốc ít thuốc bổ đưa cho anh luôn khỏi tốn tiền, đảm bảo hiệu quả so với đám thuốc bổ anh mua còn tốt hơn nhiều."
(*Thuốc bổ não.)
"Anh lấy về rồi thì nên nói với cha mẹ thế nào?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày nói.
"Thì cứ nói là thuốc bổ do em bốc." Lâm Dược khó hiểu trả lời.
"Anh cũng không dám mang về nhà." Ngôn Luật Kỷ lắc đầu.
"Tại sao?" Lâm Dược càng lúc càng khó hiểu.
"Nếu anh nói thuốc bổ này là do bạn gái anh bốc, vậy bọn họ muốn anh mang con dâu về thì phải làm sao đây?" Ngôn Luật Kỷ giả vờ khó xử nói.
"Anh, anh nói vậy là có ý gì?" Lâm Dược thẹn thùng xoa xoa góc áo.
"Anh có ý gì em còn không rõ?" Ngôn Luật Kỷ khom người nói bên tai Lâm Dược, "Mỗi tuần anh về nhà ăn cơm, mẹ đều nhắc anh mãi.
Lần trước cũng đã hạ tối hậu thư cho anh luôn rồi, nói là nếu anh không dắt em về thì đừng mong bước vào cửa."
Lòng Lâm Dược vui đến nở hoa, nhưng vẫn rụt rè nói, "Nhưng mà....!Sắp tết rồi."
"Tết thì sao?" Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc hỏi.
"Ở quên của em, mang người yêu về nhà ăn tết, là...!Là có ý kết hôn." Lâm Dược thẹn thùng nói.
"Em là...!Đang cầu hôn anh?" Ngôn Luật Kỷ bật cười trêu Lâm Dược.
"Mới không có, rõ ràng là anh muốn dắt em về nhà mà." Lâm Dược phản bác.
"Vậy em đi hay là không đi?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày.
"Em......! Em......" Lâm Dược nhìn ánh mắt thắng lợi của Ngôn Luật Kỷ, trong lòng bực muốn chết, người này chắc chắn biết cô luyến liếc sẽ không từ chối hắn.
Đinh linh linh.....
Lúc Lâm Dược muốn từ bỏ sự chống cự tự mình sa ngã, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên.
Lâm Dược vội lấy di động ra, phát hiện hoá ra là ông nội của mình, lập tức vui vẻ nhận được thoại, ngọt ngào gọi, "Ông nội, ông nhớ con sao?"
Ngôn Luật Kỷ cũng biết ông nội của Lâm Dược, một thân y thuật của Lâm Dược đều do ông nội Lâm cầm tay dạy dỗ, cho nên tình cảm hai ông cháu vô cùng tốt.
"Dạ? Ông đến đây rồi? Tại sao đến bây giờ ông mới gọi cho con?" Lâm Dược đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó oán trách.
"Cho dù công việc con bận rộn cũng có thời gian đi đón ông mà."
"Vậy ông xuống xe lửa thì đứng ở cửa trạm xe lửa chờ con đến, bây giờ con đến ngay đây." Lâm Dược nhíu mày treo điện thoại.
Ngôn Luật Kỷ đại khái cũng nghe hiểu được chuyện giữa Lâm Dược và ông nội Lâm, "Ông nội đến Thượng Hải hả?"
"Vâng, ông nói là có một người bạn tìm ông đến đây hội chuẩn.
Ông đến Thượng Hải nhanh như vậy, cũng không gọi sớm cho em, thật là tức muốn chết." Lâm Dược nhớ đến lại buồn bực.
"Tạm thời chúng ta không mua đồ nữa, anh và em cùng đi đón ông nội." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Anh....." Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ muốn đi đón ông nội cô thì sửng sốt, "Anh muốn đi đón ông?"
"Sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, "Chẳng lẽ em không muốn anh đi đón ông?"
"Không...." Lâm Dược chột dạ, "Em, em vẫn chưa nói với người lớn trong nhà."
"Lâm Dược!" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày không vui, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Dược.
Từ trung tâm mua sắm lái xe đi đến nhà ga, toàn bộ hành trình Ngôn Luật Kỷ đều đen mặt, Lâm Dược ngồi ở ghê phụ không ngừng nhận lỗi, "Xin lỗi anh mà, không phải em cố ý, vì em chưa tìm được cơ hội thích hợp mà."
"Chuyện này cũng cần tìm cơ hội thích hợp để nói?" Rõ ràng là Ngôn Luật Kỷ không dễ dỗ.
"Chỉ là....!Người trong nhà cũng không hỏi em có yêu đương hay không, nên em....!Nên em nhất thời quên mất." Lâm Dược uỷ khuất nói.
"Vậy sao anh không quên? Chuyện này anh đã nới với ba mẹ từ sớm rồi."
"......" Lâm Dược chột dạ không biết phản bác thế nào, tròng mắt đảo qua đảo lại nửa ngày, nghĩ đến một biện pháp, "Lát nữa gặp ông nội em sẽ giới thiệu anh với ông, nhé."
"Sao hả? Chúng ta cùng đến đó, chẳng lẽ em còn định nói anh là lái xe mà em thuê trong thành phố?" Ngôn Luật Kỷ đen mặt hỏi ngược lại.
"Sao có thể, làm gì có lái xe nào đẹp trai