Bạch Thiên Dạ nhìn cô đang loay hoay dọn dẹp thì mỉm cười, Thiệu Huy đi tới ngăn cản cô : " để anh!! cẩn thận không bị thương"
Nhìn hai người bọn họ anh anh em em cùng nhau dọn dẹp thì khiến cho Bạch Thiên Dạ cảm thấy thằng con mình rất ngứa mắt muốn đá nó ra khỏi đây quá .Hắn ta nhìn đôi bàn tay bị một mảnh thủy tinh cứa qua da thì nắm tay lại mặc kệ nó rồi xoay người đi ra ngoài
Diệu Hàn vô thức quay lại nhìn Bạch Thiên Dạ sau đó lại cúi xuống tiếp tục dọn dẹp lại mảnh vỡ
Bạch Thiên Dạ đi ra sau nhà ngồi hút thuốc ,nhìn vườn rau và ao cá nhà một khung cảnh hết sức bình dị .Diệu Hàn đi tới đặt thuốc và cuộn băng cứu thương xuống bàn, cô khẽ nhăn mặt dùng tay phe phẩy đi cái mùi thuốc lá: " ông đừng hút thuốc ở đây!! "
Bạch Thiên Dạ nhìn cô sau đó bỏ điếu thuốc xuống đất dùng chân dí mạnh để dập tắt điếu thuốc đang còn hút dở : " có việc gì"
Diệu Hàn chỉ vào mấy đồ mình vừa mang ra : " có băng cứu thương, nước sát khuẩn và băng gạt !! ông tự bôi thuốc cho vết thương ở tay đi "
Bạch Thiên Dạ nhìn cô rồi chỉ vào bàn tay bị thương của mình : " tay này ta dùng không quen khó băng được"
Diệu Hàn lườm Bạch Thiên Dạ cái gì mà không quen chứ! tay này băng bó cho tay kia là được có gì mà không quen.
Bạch Thiên Dạ mỉm cười nhìn cô hắn lộ ra vẻ mình rất đau cần được băng bó ngay lập tức
Diệu Hàn mặc kệ nhưng lại bị Bạch Thiên Dạ kéo lại bắt cô giúp hắn băng bó.Diệu Hàn trừng mắt rồi ngồi xuống lấy đồ để băng bó cho Bạch Thiên Dạ.
Nhìn cô đang cẩn thận bôi thuốc cho mình, Bạch Thiên Dạ mỉm cười hài lòng,đối với hắn mấy vết thương nhỏ này làm sao có thể so được với những vết đạn bắn chứ! hắn định để mặc nó cho tự khỏi không ngờ Diệu Hàn lại chủ động tìm đến và bôi thuốc
Diệu Hàn dùng băng bó một hồi mà không biết như thế nào, cô ngẩng lên nhìn anh ta.Bạch Thiên Dạ vốn dĩ ở trong quân đội nên ban đầu đã phải học việc băng bó và xử lí các vết thương
- " cố định ở đây sau đó quấn từ từ lên rồi xuống....!" Bạch Thiên Dạ vừa hướng dẫn vừa chỉ cho cô, Diệu Hàn nhìn bàn tay mà mình băng bó trông cũng không tệ lắm.
Cô hài lòng đứng dậy đem đồ đi cất : " vào nhà thôi!! bên ngoài nhiều côn trùng lắm "
Bạch Thiên Dạ nhìn bóng dáng của cô đi vào nhà,khẽ mỉm cười không ngờ hắn bị thương nhẹ mà cô đã lo lắng rồi.
Giả sử như nặng hơn thì có phải cô sẽ ở bên hắn và chăm sóc 24/24 không nhỉ
Bà Diệu vỗ mãi ông Diệu mới từ trong cơn say tỉnh dậy, bà vừa vỗ lưng cho ông Diệu vừa phàn nàn: " tôi đã bảo mình uống ít rồi mà!! ông xem người ta đã dậy từ