Bạch Thiên Dạ cười lạnh, sắc mặt đen xì xoay người đi tới chiếc xe đỗ ở gần đó rồi rời đi.
Diệu Hàn ngồi trên xe mà ngẩn ra cô đắm chìm trong suy nghĩ: liệu mình có làm quá nên không? Dù sao ông ta là người đã giúp đỡ mình mà.
.
Cô suy nghĩ đến lúc chiếc taxi dừng lại ở cửa hàng bánh đồ ăn vặt mà cô cùng bạn trai hay mua
Diệu Hàn bước xuống xe trả tiền cho tài xế rồi lặng lẽ đứng ở bên đường nhìn quanh tìm bóng dáng của bạn trai.
Vừa cô đã hẹn anh ở nơi này không biết Thiệu Huy có đến không! Diệu Hàn ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó cảm thấy dạo gần đây hai người thường xuyên không liên lạc với nhau dù sao thì cuối tuần cô cũng sẽ về ăn cơm trưa với gia đình của bạn trai, nghĩ vậy Diệu Hàn liền gọi điện cho Thiệu Huy
- " alo! Diệu Hàn! Em ở đâu vậy? "
Diệu Hàn sau khi nghe tiếng bạn trai thì nhìn quanh tìm bóng dáng rồi hỏi lại : " anh tới đâu rồi? "
- " à nhìn thấy em rồi"
Lúc này có một chiếc ô tô từ từ đỗ ở bên đường rồi một chàng thanh niên trẻ tuổi đi xuống khẽ mỉm cười đi về phía Diệu Hàn
- " Thiệu Huy!! " Diệu Hàn đi tới ôm lấy anh ta,hai người đứng đó ôm ấp một hồi rồi rủ nhau đi ăn vặt và đi bộ.
Diệu Hàn nhìn người đi phía trước rồi cúi xuống nhìn đống đồ ăn mà mình đang thưởng thức.
Sao cô cứ có cảm giác xa cách vậy!
- " Diệu Hàn! Tuần sau em định về quê không? "
Diệu Hàn ngẩng lên rồi đi nhanh tới bên cạnh Thiệu Huy : " có! "
Thiệu Huy ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu mắt nhìn đi chỗ khác : " liệu anh! có thể về cùng em không? "
Diệu Hàn nghe vậy thì trong lòng không khỏi vui sướng.
Ba mẹ cô cứ nhất quyết đòi cô đưa bạn trai về nhà để bố mẹ xem xét và đánh giá bạn trai.
Tuần sau có bốn ngày nghỉ lễ ,cô sẽ cùng bạn trai quay trở lại nhà và ra mắt.
Cứ nghĩ đến việc cuối tuần này mình về nhà bạn trai ra mắt sau đó bạn trai lại cùng về nhà cô làm cho cô không khỏi vui thầm trong lòng
- " a.
.
chúng ta phải chuẩn bị cho bữa trưa cuối tuần nữa"
Thiệu Huy nhìn phía trước đã là quán của cô,hắn cúi xuống hôn lên má Diệu Hàn : " hẹn gặp em vào ngày kia nhé! "
Diệu Hàn gật đầu rồi đi về