136.
Bạch tiên sinh cũng được coi là có quen biết với Vương Kiệt. Theo bối phận, Vương Kiệt còn phải gọi ông là ‘chú’.
Trịnh Hòa thấy núi dựa của mình đã trở lại, chân không đau, eo không mỏi, mặt dày mà nói Vương Kiệt cho người đánh mình, giờ còn chấn thương não. Tang Bắc đứng sau, nghe thế, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: chuyện nhỏ nhặt thế này, chủ tịch sẽ không ra mặt đâu.
Tang Bắc vừa nghĩ thế, Bạch tiên sinh hỏi: “Đau lắm phải không?”
“Xem này! Sưng rồi!” Trịnh Hòa chỉ vào bên mặt vẫn còn in vệt xanh tím, dù đã tiêu sưng rồi.
“Được rồi, em muốn trả thù như thế nào?” Bạch tiên sinh ngồi vào ghế, chậm rãi xoa mái tóc mềm mại của Trịnh Hòa, cười thanh thản, cứ như người nói ra câu nói ấy không phải là ông vậy.
“Cái gì?” Tang Bắc kinh ngạc.
Bạch tiên sinh lạnh lùng nhìn qua, Tang Bắc vội ngậm miệng.
Không chỉ Tang Bắc, ngay cả Trịnh Hòa cũng cảm thấy Bạch tiên sinh không bình thường. Cậu hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài uống rượu?”
“Tôi lái xe đến.”
Trịnh Hòa không sợ chết, tiếp tục mở miệng: “Không uống rượu sao ngài lại nói mê?”
Bạch tiên sinh gạt tay, ý bảo dừng chủ đề này lại. Tang Bắc rất thức thời đưa một tập văn kiện lại, tóm tắt nội dung chủ yếu. Bạch tiên sinh nhàn nhã vì ông khiến người khác bận thay mình hết rồi.
Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh bắt đầu làm việc, tự giác cầm điều khiển từ xa qua phòng khách xem TV. Bạch tiên sinh lật văn kiện, hỏi cậu: “Đói không?”
Trịnh Hòa ngẩn ra, vẻ mặt trở nên kỳ quái, lắc đầu.
Hôm nay Bạch tiên sinh không giống bình thường chút nào, Trịnh Hòa cảm thấy thế. Mọi hôm, dù tâm trạng có tốt thế nào, ông cũng không để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Bạch tiên sinh nhếch môi cười.
“Em lắc đầu rồi lại gật đầu là sao, rốt cuộc em có đói không?”
“Hiện tại không đói những lát nữa nhất định sẽ đói.”
“Vậy em chuẩn bị đi, nửa giờ sau đi ăn trưa.”
Trịnh Hòa vừa nghe thế, hai mắt tỏa sáng: “Ăn gì? Đại tiệc?”
Bạch tiên sinh nhẹ nhàng hôn lên trán Trịnh Hòa: “Em muốn ăn gì thì ăn nấy.”
“Được rồi.” Trịnh Hòa vui vẻ chạy đi.
Tang Bắc bấm ngón tay, canh chuẩn lúc Trịnh Hòa mở cửa đi ra ngoài mới lấy ra một hộp thuốc từ túi áo: “Của ngài.”
“Ừ.” Bạch tiên sinh xoa xoa hốc mắt, tầm mắt từ lọ thuốc chuyển tới cửa sổ, vài giây sau nói: “Để đó đi.”
137.
Mặt trời lên đến đỉnh rồi mà Vương Kiệt còn ngủ say.
Tiếng mở khóa vang lên, Vương Kiệt vểnh tai một lát, lại nhắm mắt lại.
“Cộp cộp…”
Tiếng giày da khẽ vang lên trên tấm thảm, Vương Kiệt mở to mắt, sờ tay xuống dưới gối.
“Đừng nhúc nhích.”
Họng súng giảm thanh để sau đầu Vương Kiệt, y chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn trắng trượt xuống, để lộ ra tấm lưng săn chắc, ngăm ngăm và duyên dáng.
Vương Kiệt cười ra vẻ lưu manh: “Người bên ngoài của tôi đâu?”
Kiệt tử châm một điếu thuốc, giọng điệu không tốt chút nào: “Ngủ, mặc đồ, đi theo tôi.”
138.
Trịnh Hòa đi theo Bạch tiên sinh vào nhà ăn, cả gian phòng im ắng, đã đến giờ cơm mà xung quanh không có một bóng người.
Trịnh Hòa kéo kéo tay áo Bạch tiên sinh nhưng ông không quay lại, vẫn đi về phía trước, chỉ hỏi một tiếng: “Ừm?”
“Bạch tiên sinh, sao chỗ này lại thế, không có ai cả?”
Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa vào lòng, đi vào trong: “Tôi yêu cầu thế, như vậy mới yên tĩnh.”
Trịnh Hòa không hiểu nổi lối suy nghĩ của Bạch tiên sinh, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Aiz, quân tâm khó dò.
Bạch tiên sinh nói canh hầm chỗ này rất ngon, Trịnh Hòa liền gọi vài món. Nhân viên phục vụ cười cứng ngắc, nói: “Bạch tiên sinh đã đặt món trước, xin hỏi ngài muốn hủy những món đã gọi trước hay bưng hết lên?”
Trịnh Hòa sửng sốt, nhưng chuyện mất mặt cậu làm cũng nhiều rồi, đâu chỉ lúc này, vậy nên cậu dùng kiểu ánh mắt ‘cô dám xem thường tôi’ nhìn nhân viên phục vụ, sau đó rất tự nhiên nói: “Bưng hết lên đi.”
Nhân viên phục vụ cười gượng: “Tổng cộng có 37 món, ngài chắc chắn ạ?”
Trịnh Hòa chần chờ một lúc, quyết định: “Ừ.”
Bạch tiên sinh đang nhìn cửa sổ chuyển qua nhìn Trịnh Hòa, giống như phát hiện ra điều gì thú vị, cười nhạo: “Cái con ma đói này, đúng là đáng yêu.”
Nếu như hồi Trịnh Hòa mới biết Bạch tiên sinh, cậu nhất định sẽ đỏ mặt, nhưng giờ cậu cũng quen rồi, biết thỉnh thoảng ông sẽ trêu chọc mình vài câu, vậy nên Trịnh Hòa bình tĩnh đáp lại: “Ngài đừng vội mừng, nếu em không ăn hết, ngài phải ăn đấy.”
Bạch tiên sinh chống cằm, ánh mắt đảo qua thân thể Trịnh Hòa, dừng lại ở mông cậu: “Em sẽ ăn hết thôi… Chẳng phải em có hai cái miệng sao.”
Trịnh Hòa trừng mắt, nói: “Ai có hai miệng? Ngài mới hai miệng! Em có phải quái vật đâu! Đừng có ý đồ ép em ăn hết!”
Bạch tiên sinh vốn định trêu Trịnh Hòa để nhìn cậu đỏ mặt, không ngờ cậu ấy lại hiểu sai ý, ông bật cười.
139.
Vương Kiệt bị áp giải đến phòng ăn, trước khi bước vào, y đã nghĩ đến những thế lực muốn giết mình, lại vạch ra cách kéo dài thời gian. Nhưng lúc bước vào, người y thấy lại là Bạch Ân.
Không thể nào. Y nghĩ. Thế lực của y và Bạch Ân đâu có xung đột gì. Rốt cuộc là sao chứ?
Bạch tiên sinh ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía Vương Kiệt, nói rất thân mật: “Đến rồi sao? Vừa đúng giờ cơm, ngồi đi.”
Vương Kiệt dù trong lòng khó hiểu, vẫn kéo ghế ngồi xuống. Lúc đấy mới thấy trên bàn toàn cơm thừa canh cặn, mà trước mặt mình là Trịnh Hòa đang nhai nuốt nhồm nhoàm.
Mặt Trịnh Hòa bị đám đồ ăn nhồi vào thành ra biến dạng, hơn nữa đèn ở phòng ăn cũng mờ mờ, vậy nên Vương Kiệt không nhận ra cậu.
Trịnh Hòa no đến căng đét rồi, cậu có thể cảm thấy dạ dày mình đang bị nhét cho đầy ứ, nhưng Bạch tiên sinh nói: không ăn hết, thừa bao nhiêu món, ‘làm’ bấy nhiêu lần.
Vương Kiệt thấy Trịnh Hòa sắp bội thực, nói: “No đến thế rồi, nghỉ một lát đi.”
Trong lòng Trịnh Hòa gật đầu
lia lịa.
Bạch tiên sinh cười lạnh lùng, nói: “Người của tôi, cần cậu lo chắc?” Cánh tay ông tùy ý khoác lên ghế, khẽ búng một cái, lập tức có người bưng nước chanh cho Trịnh Hòa súc miệng.
“Gì?” Cuối cùng Vương Kiệt cũng thấy rõ đó là ai, vừa lỡ miệng kêu ra liền vội ngậm lại. Y đã biết vì sao Bạch tiên sinh tìm mình nhưng y không hiểu chuyện này nghĩa là sao. Chẳng nhẽ Trịnh Hòa cũng là người trong giới? Hay là Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa…
Bạch tiên sinh hỏi: “Kiệt thiếu, còn nhớ rõ cậu ấy chứ?”
Vương Kiệt gật gật đầu: “Chúng tôi đã sớm biết nhau, hôm qua tôi còn không cẩn thẩn làm anh ấy bị thương mà.”
“Ừ, tôi mời cậu đến vì chuyện đó.” Bạch tiên sinh nói thẳng. Cách làm việc không giống bình thường này khiến Vương Kiệt không theo nổi, y không nghĩ được câu nào để đáp lời, đành cười gượng.
“À, đúng rồi, tôi nghe nói mắt của Kiệt thiếu không tốt lắm?” Bạch tiên sinh chậm rãi hỏi.
“Vâng, chỉ là cận thị thôi.”
“Cháu còn trẻ, phải biết chăm sóc mắt chứ…” Bạch tiên sinh lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, đẩy tới trước mặt Vương Kiệt, cười nói, “Đây là chút tình cảm của chú, nếu chú nhớ không nhầm, mắt cháu là 6,25 độ đúng không?”
Mặt Vương Kiệt đỏ bừng.
Trịnh Hòa nhìn qua – bên trong chiếc hộp đó là một cái kính!
Trịnh Hòa nghẹn cười đến nội thương! Bạch tiên sinh! Ngài đúng là thâm thúy!
Bạch tiên sinh nói xong, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hòa, hỏi: “Em có điều gì muốn nói với Kiệt thiếu không?”
Trịnh Hòa đứng lên, nén cười, cố gắng giả bộ thân thiết, nói: “Lần sau cẩn thận, đừng đánh nhầm người.”
Bạch tiên sinh đi xa vài bước, quay lại nói: “Waiter, tặng vị này món Tử Khí Đông Lai. Kiệt thiếu, đồ ngọt ở đây cũng khá, Tử Khí Đông Lai tốt cho mắt.”
Bàn tay của Vương Kiệt nắm chặt đến nổi gân.
140.
Gần đây chị Phương bị Thành thiếu tra tấn đến điên mất thôi.
Vì kinh nghiệm của cô không bằng Thành thiếu, mối quan hệ cũng không rộng bằng vậy nên khi công ty quyết định đổi người đại diện, cô cũng không có ý kiến gì. Thế nhưng Trịnh Hòa đang phải quay phim, anh ta lại gọi điện cho công ty, yêu cầu đổi người đại diện là sao?
Công ty đang thiếu người, bên Thành thiếu đòi thay, có nghĩa là mình chắc chắn thành người thế chân cho cậu ta! Chị Phương càng nghĩ càng nóng ruột, vất vả lắm mới gặp được một cô ca sĩ có khả năng, sắp ra album rồi, giờ phải chuyển đi chẳng phải uống công sao?
Chị Phương nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hỏi dò bên Trịnh Hòa trước xem thế nào.
Trịnh Hòa còn đang trướng bụng, đang đi qua đi lại. Bạch tiên sinh không biết kiếm đâu một chồng báo chí, thủng thẳng đi theo phía sau.
“Chị Phương, tìm em có việc ạ?”
“A Hòa, gần đây công việc ổn chứ?”
Trịnh Hòa nghĩ, mình xin nghỉ một tuần nên công ty phái chị Phương đến hỏi bóng hỏi gió chăng: “Chị à, chị không biết em đang trong viện sao?”
Chị Phương nhíu mày, sao cô không nghe được chút tin nào cả: “Em ở viện nào thế? Sao không nói với chị? Giờ em ở đâu, chị qua thăm.”
“Không sao, dù sao em cũng ra viện rồi, chị đừng lo.”
“À, đúng rồi, em đang quay phim đúng không? Chờ về chị em mời một bữa coi như chúc mừng.”
“Vâng, đến lúc đó em nhất định gọi cho chị.”
Đến đoạn này là cũng cúp máy được rồi. Nhưng chị Phương quyết định vào chủ đề chính: “Tiểu Hòa, công việc bên ‘Xuân Kiếp’ có bận không?”
“Cũng bình thường, đa số là quay phim thôi.”
“À, thế có tiết mục TV nào để quảng bá không?”
“Chuyện này Thành thiếu phụ trách, anh ấy nói để sau khi quay xong mới lo chuyện đó, giờ cứ quay phim đã.”
Chị Phương không hiểu nổi, công tác không mệt, công ty cũng không làm khó, sao Thành thiếu lại mặc kệ chứ.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thành phố Biện khê.
Trong một khách sạn cạnh trường quay.
Thành thiếu ghì chặt tay nắm, thân mình ép sát vào ván cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ – tay – ra!”
Giám chế Tống ép chặt lấy cửa, cũng dùng hết sức, nói: “Anh – mơ – đi!”
Từ cái ngày giám chế Tống biết Thành thiếu chỉ coi mình là bạn bè, ngày nào hai người cũng phải có một màn như thế.