426.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa rất sung sướng.
Tuy khu sản xuất Nguyên Thạch không có cảnh đẹp gì, nhưng Tống Chấn Hào – người tống cổ cậu đi trước đây, gửi cho cậu một bức thư! Ông ta đồng ý hoàn lại số tiền phá vỡ hợp đồng mà Bạch tiên sinh trả hộ cậu, để mời cậu quay lại công ty.
Việc này nói lên điều gì? Gã Tống Chấn Hào này rốt cuộc chịu cúi đầu trước cậu!
Trịnh Hòa cảm thấy đến nằm mơ mình cũng cười thành tiếng được.
Về việc trở về công ty, Trịnh Hòa do dự, bao tiền của Bạch tiên sinh bị chui vào ví người khác thế, moi ra được cũng tốt, hơn nữa, chỉ cần ký hợp đồng ba năm.
Bạch tiên sinh nghe dự tính của Trịnh Hòa, cười hỏi: “Em để ý thế sao?”
Để ý gì? Tôn nghiêm, hay tiền? Trịnh Hòa không đáp lại câu hỏi của Bạch tiên sinh, chỉ nói: “Em không hiểu mấy chuyện đó lắm, ông chỉ cần cho em biết hợp đồng này có thể ký hay không là được.”
“Đừng ký.” Bạch tiên sinh nói.
“Vì sao?” Trịnh Hòa cảm thấy đây là cơ hội tốt, cậu vốn là nghệ sĩ của công ty Tống Chấn Hào, hơn nữa, thất nghiệp lâu thế rồi cũng không có công ty khác gọi điện cho cậu, tuy có hiềm nghi là do Bạch tiên sinh làm khó, nhưng nếu cậu muốn tiến xa hơn trong giới này, rõ ràng là chưa đủ cứng cáp.
Bạch tiên sinh nói: “Qua đoạn thời gian này đã, tôi đã có sắp xếp rồi.”
Trịnh Hòa vẫn luôn tin Bạch tiên sinh vô điều kiện, nghe thế nói: “Được rồi, để em gọi điện báo cho ông ta một tiếng.”
“Không cần phải phiền toái thế…,” Bạch tiên sinh nói, “Khéo giờ ông ta cũng không có thời gian cho em.”
Trịnh Hòa: “Sao em cảm thấy lời này của ông như có thâm ý?”
Bạch tiên sinh: “Bảo bối, em cứ an tâm, đừng nóng vội.”
427.
Bạch tiên sinh tự nhận mình là người Trung Quốc, đặt một cái tên Trung Quốc vừa văn hóa, vừa có nội hàm cũng dễ thôi. Với niềm tin kỳ lạ đó, ông chỉ cần tự hỏi vài phút liền quyết định tên cửa hàng…
Hán Tân Đường.
Quay về từ ngoại ô, Trịnh Hòa tới đây tham quan thì bảng hiệu đã treo lên.
“Này……” Trịnh Hòa không nói gì, nghẹn họng.
Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn xem, nở nụ cười: “Cũng không tệ lắm, phải không?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Kiến trúc rất đẹp, có phong cách riêng, nhưng tên bảng hiệu… ai đặt thế?” Trịnh Hòa nghĩ, nuốt câu ‘đường này phải là đường kia chứ nhỉ’ vào bụng.
“Tôi.” Bạch tiên sinh nhướn mày, cặp mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng vui sướng, “Em thấy thế nào?”
Trịnh Hòa nhìn về phía Trần Minh, Trần Minh vội ho một tiếng, quay đầu.
Trịnh Hòa nhìn về phía Tang Bắc, Tang Bắc cầm túi văn kiện, bụm mặt, vội vàng đi về phía trước, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
….Cái đám không nghĩa khí này.
Bạch tiên sinh còn đang chờ Trịnh Hòa khích lệ, thấy cậu nhìn ngang ngó dọc mà không nhìn ông, mặt liền trầm xuống, cầm lấy cằm Trịnh Hòa, ép cậu quay về hướng mình, nheo mắt lại: “Dám nhìn người đàn ông khác trước mặt tôi?”
“…Hả?” Trịnh Hòa không hiểu sao. Em có làm gì đâu?
“Em chỉ nhìn tôi thôi.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa: “Chẳng phải em vẫn luôn nhìn ông sao.”
Bạch tiên sinh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, đi về phía trước.
Kiệt tử đẩy đẩy Trịnh Hòa, liếc liếc: “Đuổi theo đi?”
Trịnh Hòa vẫn chưa biết thế nào: “Đuổi theo làm gì?”
“Hừ, ” Kiệt tử bực cái kiểu bình tĩnh ngơ ngác này của cậu, “Rõ ràng là chủ tịch đang giận, đuổi theo dỗ chứ còn gì nữa, nói cho cậu biết, nếu giờ cậu đuổi theo, khả năng công kích của ông ấy sẽ hạ thấp rất nhiều, nhưng nếu không đuổi theo, thì tệ rồi. Đây là kinh nghiệm bao năm tôi và Trần Minh đàm luận, tích lũy được nha!”
Trần Minh vươn đôi chân dài, đạp mạnh vào mông Kiệt tử một cái.
Trịnh Hòa nhìn đôi này, chạy theo Bạch tiên sinh.
Aiz, có người yêu thích ghen cũng không phải điều tốt.
Trịnh Hòa nghĩ thế nhưng không để trong lòng, dù sao thì, có ghen chứng tỏ ông ấy có để ý đến mình.
428.
Đối với Trịnh Hòa, tính tình của Bạch tiên sinh không có ảnh hưởng gì cả, ông ấy nói kiểu ông ấy, mình nói kiểu mình, chẳng liên quan gì tới nhau.
Cậu cười hì hì, đuổi theo Bạch tiên sinh, vừa bắt kịp liền tặng một nụ hôn ngọt ngào.
Không có phản ứng gi, đuổi cậu sang bên cạnh, vẫn còn khó chịu đó.
Trịnh Hòa dán lại, kéo cánh tay ông, nói: “Chẳng phải ông nói dẫn em đi tham quan sao? Mau lên nha, chúng ta đi đâu đây?”
Bạch tiên sinh muốn rút tay lại, hai người dùng dằng cả buổi tại sảnh lớn ở tầng một, còn sắp đánh nhau đến nơi. Đám vệ sĩ đứng bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng nhảy vào can.
Trịnh Hòa đột nhiên bật cười, nương theo lực của Bạch tiên sinh, đổ vào lòng ông, hai tay quàng qua cổ ông rất tự nhiên, động tác thân mật đó khiến không ít người chú ý.
Bạch tiên sinh hơi mím môi: “Giờ tôi không có tâm trạng, em về trước đi.”
“Không muốn!” Trịnh Hòa dán sát lại.
“Tôi bảo em về.” Giọng nói của Bạch tiên sinh trầm hẳn xuống.
Đối với Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh chỉ là hổ giấy, cậu không sợ chút nào hết, nghe ông nói vậy liền lại gần, gối đầu lên vai ông: “Em không muốn… Bao lâu rồi mới gặp nhau, đừng giận, được không?”
Bạch tiên sinh nhắm chặt mắt, lúc mở ra, cơn giận đã nguôi gần hết, ông đặt tay lên thắt lưng Trịnh Hòa, liếc mắt ý bảo Kiệt tử đi lên trước, đảm bảo sự an toàn của hai người: “Thế đi thôi.”
Trịnh Hòa nghiêng đầu: “Ông không giận phải không? Anh, đừng giận nữa nhé?”
Vành tai Bạch tiên sinh đỏ ửng, lạnh mặt đẩy cậu ra, không cẩn thận đẩy mạnh quá, thành ra xa, lại thò tay qua kéo lại.
Trịnh Hòa ngồi phịch trên người Bạch tiên sinh, ôm chặt lấy ông: “Lần sau em tuyệt đối sẽ chỉ nhìn ông thôi, chúng ta hòa nhé.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này, mong là em cũng sẽ thế.” Bạch tiên sinh thản nhiên nói một câu, để mặc Trịnh Hòa kéo mình đi phòng triển lãm.
Trịnh Hòa cười tủm tỉm, cậu cảm thấy, càng nhìn Bạch tiên sinh càng thấy ông thú vị.
429.
Lúc trước, Trịnh Hòa chỉ nghe về Hán Tân Đường qua miệng người khác, cậu không hiểu mấy thứ về ngọc gì đó, cũng chẳng biết tốt xấu thế nào. Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh đi lên văn phòng ở tầng cao nhất, hai người ngồi ỉ ôi trên ghế một hồi, nếu không phải khoảng thời gian này quá nguy hiểm và nhạy cảm, Bạch tiên sinh thực muốn đóng hết camera, ‘giải tỏa’ một hồi.
Trịnh Hòa cũng đoán được lòng ông đang nghĩ gì, giả vờ chạy trốn – thực ra là tung chiêu lạt mềm buộc chặt, Bạch tiên sinh ôm chặt lấy eo cậu, kéo về, xoay cổ cậu sang bên, cắn một miếng, còn để lại dấu răng rõ ràng.
Giờ, sự chú ý của cậu đều dồn xuống cái tay luồn vào quần cậu của Bạch tiên sinh, vừa thích vừa đau, eo cậu xoay qua xoay lại theo bản năng, cái quần bị gỡ thắt lưng đã tuột xuống tận cổ chân do động tác quá kịch liệt, để
lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Bạch tiên sinh đổi tư thế sang ngồi ngay ngắn, Trịnh Hòa – đang ngồi trên người ông, bị nghiêng theo, cậu vội mở hai chân, dùng đầu gối chặn lên cái bàn công tác phía trước cho khỏi bị trượt xuống.
“Bảo bối, cho tôi, ngay bây giờ, ở đây, được không?” Bạch tiên sinh thì thầm bên tai cậu, nói xong còn vươn đầu lưỡi, quyện lấy tai cậu.
“A? Chỗ này… nhiều người… qua lại….” Trịnh Hòa không nhịn được run rẩy, lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của cậu, đầu cậu tê rần như có một dòng điện chạy qua.
“Không sao, họ không vào đâu.” Bạch tiên sinh dùng ngón trỏ, gõ gõ vào cây nấm nhỏ lộ ra của Trịnh Hòa, nhẹ nhàng vân vê, đưa qua đưa lại, “Xem này, em muốn tôi.”
Trịnh Hòa liếc xéo ông một cái, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không có ai vào chứ?”
“Không đâu.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa, đặt cậu lên bàn, hai cái đùi vẫn ở trên không trung, ánh nắng chiếu qua khe cửa khiến chúng sáng lên như một khối mỹ ngọc.
Bạch tiên sinh quỳ một gối xuống, chôn mặt vào giữa hai chân Trịnh Hòa, cậu tưởng ông định khẩu giao cho mình, sợ quá liền chống tay lên: “Bạch tiên sinh! Đừng!”
Bạch tiên sinh hút lấy vùng non nhất trên đùi cậu vào miệng, mãi đến khi nước miếng chảy khỏi khóe miệng mới buông ra, ông rất vừa lòng khi thấy vùng da đó đỏ lên: “Sao thế?”
Trịnh Hòa có chút xấu hổ: “Không… không có gì”, ngoan ngoãn nằm xuống. Aiz, trí tưởng tượng phong phú quá cũng không tốt.
Bạch tiên sinh quét Trịnh Hòa một lượt, bỗng nhiên nói: “Bảo bối, giờ tôi mới nhận ra em không có cơ bắp.”
“Chỗ nào… chỗ nào không có cơ bắp chứ!” Mặt Trịnh Hòa đỏ lựng, cậu bật dậy, vỗ vỗ cánh tay của mình, “Ông xem này! Bắp tay đó, thấy chưa?”
Bạch tiên sinh nhéo nhéo, cười khẽ: “Em béo đến độ sờ không thấy xương này.”
Mặt Trịnh Hòa càng đỏ, cậu cong tay lên, chỉ về phía khuỷu tay, cố nói: “Làm gì không thấy xương, ông xem xem, chỗ này không phải là xương sao?”
Bạch tiên sinh bật cười: “Thế này cũng tính?”
“Tính chứ! Sao lại không tính!” Trịnh Hòa cứ như con gà trống nổi cơn, chỉ thiếu mỗi dùng miệng mổ ông thôi.
430.
Hôm nay, tầng 12 của BEACHER được bạn của Bạch tiên sinh bao trọn để mở party. Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh nằm chán cả buổi chiều ở Hán Tân Đường, Tang Bắc qua nhắc sắp đến giờ rồi, vừa mở cửa liền thấy hai người đang hôn nồng cháy.
“Cốc cốc!” Tang Bắc gõ ván cửa, “Chủ tịch, xe đã đợi dưới lầu, ngài cần phải đi.”
Bạch tiên sinh liếc Tang Bắc một cái, không thèm để ý, lại sa vào ‘sắc đẹp’.
Tang Bắc: “…Ngài không nhìn tôi cũng không được, đêm nay rất quan trọng.”
Trịnh Hòa nâng cánh tay, tạm nới khoảng cách giữa hai người ra, một sợi chỉ bạc nối giữa bờ môi cậu và ông: “Ông có việc, thì phải đi thôi.”
Bạch tiên sinh lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ông nói: “Em cũng phải đi.”
Trịnh Hòa chớp chớp mắt: “Em cũng đi?”
Cậu cảm thấy thực kỳ quái, Bạch tiên sinh dù tốt với cậu mấy cũng chưa từng để cậu dung nhập vào thế giới của ông, lần này… chẳng nhẽ ông bắt đầu chấp nhận mình rồi?
Bạch tiên sinh gật đầu: “Sắp kết hôn rồi, tuy chúng ta không có được nhận giấy đăng ký nhưng ít nhất, tôi muốn bạn bè của tôi biết đến em.”
Trịnh Hòa cảm động, tuy Bạch tiên sinh thoạt như không để ý cậu, nhưng luôn đặt cậu vào tương lai của ông, chưa từng nghĩ đến việc chia lìa. Nếu so sánh, trong mối quan hệ này, cậu vẫn luôn chuẩn bị đường lui, chưa từng toàn tâm toàn ý…
“Vậy… em có cần chuẩn bị gì không?” Quần áo cậu đã nhăn gần thành giẻ lau, giờ mặc trên người cứ rúm ró, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, càng ngắm càng ưng mắt, vì thế nói: “Không sao, rất tốt.”
“Không được, em đổi bộ khác đi, chúng ta về qua nhà nhé.”
Bạch tiên sinh hỏi: “Tang Bắc, bên kia nói mấy giờ phải tới?”
Tang Bắc kiểm tra bản ghi chú: “Phó cục Vương nói 8h30, giờ đã… hơn 7 giờ.”
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Bữa tiệc này Thư Hoa tổ chức?”
Tang Bắc nói: “Còn có cô Đào.”
Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa, nói: “Giờ về nhà chắc không kịp, phòng nghỉ bên cạnh có mấy bộ của em, em qua tìm xem.”
Trịnh Hòa nghi hoặc hỏi: “Ở đây sao lại có quần áo của em?” Ngẫm nghĩ, cậu nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, “Tang Bắc, phòng nghỉ có phải còn có giường? Nhà vệ sinh riêng, còn lắp vòi hoa sen?”
Tang Bắc gật gật đầu.
Trịnh Hòa đỏ mặt, bỏ tay Bạch tiên sinh ra: “Lưu manh! Ông muốn làm thế từ trước rồi đúng không?”
Bạch tiên sinh chỉ cười không nói.
Thấy ông bình tĩnh thế, Trịnh Hòa cũng đành ngượng ngùng không nói thêm gì, Tang Bắc còn ở đây mà, cậu nhe răng với ông: “Về nhà tính sổ.” Nói xong liền đi vào phòng nghỉ.
Tang Bắc nhìn điệu bộ giương nanh múa vuốt của Trịnh Hòa, trêu chọc: “Chủ tịch, ngài không quản sao?”
“Quản gì?” Bạch tiên sinh nói, “Tôi thích cái vẻ ‘gợi tình’ này của cậu ấy, đáng yêu mà.”
Tang Bắc nghẹn, trầm mặc đi ra ngoài.