- “Không ngờ cuối cùng họ đã bắt đầu nghi ngờ, không ngoài dự tính” – Shi nghĩ ngợi.
Nếu không phải độc của Shi danh bất hư truyền thì bây giờ kế hoạch cũng không thể trót lọt đến như vậy.
Loại độc của Shi có thể giết người chớp mắt mà cũng có thể đưa họ vào cơn mơ êm đềm.
Shi té nước vào Kun là có chủ đích.
Loại độc mà chỉ Shi mới chế ra được, không màu, không mùi cũng không vị, lại không gây cho người khác bất cứ rủi ro nào, nhưng nó lại là 1 chuyên gia nghe lén siêu việt.
Chỉ cần té nước lên người vật thể, loại độc lập tức sẽ ngấm lên người, giúp Shi nghe được mọi thứ Shi muốn nghe.
Để điều khiển loại độc này Shi cần phải có 1 nội tâm vô cùng sắt thép.
Độc này có tương tác với Shi, chỉ cần Shi lẳng lơ 1 lúc là cơn đau lập tức đè nén lên cơ thể.
Loại độc này còn 1 điều đặc biệt, chỉ cần nước là dễ dàng rửa trôi.
Nên cả bữa ăn Shi chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại với màn hình đen thui nhằm tập trung, mới có thể hoàn thành ý nguyện.
Ăn trưa xong, Shi chầm chầm đi vào lớp, Jin lon ton theo sau.
Đang đi, bất cẩn Jin bị vấp vào cái gì đó, ngã đè lên người Shi.
Shi ban đầu cũng ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại bình tĩnh đợi Jin đứng lên.
Jin mừng vội, lấy đây là cơ hội mà hỏi Shi.
- Tại sao vợ không tin tưởng anh dù chỉ 1 lần? – Jin.
Shi làm bộ mặt lạnh lùng, lấy 2 tay vòng qua cổ Jin, ấn sát đầu Jin xuống.
Bây giờ mặt Jin và Shi chỉ còn cách nhau vài cm.
Jin đỏ mặt tía tai, gáy nóng ran lên.
- Đơn giản là vì tôi chưa từng tin tưởng bất cứ 1 ai cả - Shi.
Nói xong Shi đẩy Jin ra, Jin nằm sõng xoài dưới đất.
Kun đứng ở cửa nãy giờ, tuy không biết họ nói gì, nhưng cảnh tình tứ của họ làm Kun thấy tức giận không chịu nổi.
Shi nét mặt bình thản trở về chỗ ngồi, không chút động tâm về hoàn cảnh vừa nãy xảy ra.
Đáng ra bình thường thì Kun sẽ đánh Jin 1 cái.
Nhưng Kun lại lặng lẽ lướt qua mặt Jin.
Nhìn thấy Shi cũng ngó lơ, coi như mình chưa thấy gì.
Có lẽ sự chịu đựng của Kun đỡ tới giới hạn.
Kun chịu đựng được 1 người lẳng lơ thời gian dài như vậy là đã tốt lắm rồi.
Shi đang ngồi vẽ nhắng vẽ nhít thì vô tình làm rơi mất cục tẩy, cục tẩy ở dưới chân Kun.
- Nhặt dùm cục gôm – Shi lay lay người Kun.
-….- Không trả lời.
- Nhặt hộ ! – Shi.
-….- Vẫn không có tiếng trả lời.
- Này ! – Shi xua xua tay trước mặt Kun.
- Biến đi. Có tay tự mà nhặt – Kun.
- Cậu ta sao vậy nhỉ? – Shi tự nói 1 mình.
Shi đành tự cúi xuống nhặt cục gôm.
Ngày hôm nay, Shi nói chuyện với Kun thì Kun toàn ngó lơ.
Shi cũng chẳng thèm bắt chuyện nữa, “không thích bắt chuyện thì thôi” – Shi