Na ban đầu hoảng hốt định chạy, nhưng cái chân đau này làm Na chạy không nổi. Na tặc lưỡi vì trò ngu mà hôm qua mình đã làm, đến nỗi bây giờ phải rơi vào thế bí.
Shi cười lạnh lẽo, định phóng 3 chiếc phi tiêu về phía Na. Quả thật, quá dễ dàng, 1 con nhỏ bị thương, thì chỉ phóng 1 nhát là xỉu.
Đang chuẩn bị phi, thì 1 con dao 2 lưỡi, dáng nhỏ nhắn từ đâu bay đến, suýt đục lên người Shi 1 nhát. Nhưng giác quanh nhanh nhạy, Shi lùi lại 1 khoảng thật xa.
Nhìn xung quanh, không thấy có ai. Shi lại tiếp tục phóng phi tiếu về phía Na, quả thật, lần này, phòng thành công, nhưng lại bị mũi dao chặn mất. Lúc này, Shi nhìn xung quanh, thì thấy 1 bóng đen đứng trên mái nhà.
Shi dùng chiếc phi tiêu của mình, phóng về phía người đó, cho dù biết khoảng cách rất xa. Sau đó, chạy theo bóng người kia, lại thấy người đó ôm phần vai của mình. Thế thì, chắc chắn tiêu của Shi đã trúng cũng nên.
Mất dấu, Shi đành trở lại chỗ đó, phóng từ xa 1 nhát, quả nhiên, Na ngất xỉu ngay lập tức.
- Rút ! – Câu nói ngắn gọn mà súc tích, đám người rút hết, mấy tên còn lại nằm la liệt ở đấy bị bỏ lại luôn. Jim tức giận, 2 chân khụy xuống, tay nắm thành nắm đấm, liên tục đập xuống đất, tay bật máu.
Kun/Ken chỉ còn lại chút sức lực, cố gắng lôi Jim ra khỏi chính sự tức giận bản thân mình. Jim về nhà mà lòng không yên, chợt nghe tin bà Châu đã tỉnh. Jim cố gắng bình tĩnh lao tới bệnh viện.
Cho dù Jim không thích bà ta, nhưng cũng còn chút tình thân. Đi tới bệnh viện, Jim lao vào phòng bệnh, thấy bà ta đang ngồi húp cháo. Bà ta đã tháo băng, trên mặt đầy rẫy những vết bỏng.
Ông Hải vẫn còn đang bù đầu vào mớ công việc, chưa thể đến thăm bà ta được. Jim chỉ đứng cửa nhìn bà ta ăn cháo 1 cách bình thản. Bà ta ăn xong, đặt tô cháo xuống bàn, lặng lẽ nhìn Jim, nói tử tế.
- Con muốn hỏi ta cái gì? – Bà Châu nhìn Jim hiền từ.
Jim nhìn thẳng vào mắt bà ta, hình ảnh năm đó hiện về. Jim lạnh lùng đáp lại.
- Nghe nói, hôm biệt thự cháy, có cướp? – Jim lạnh lùng nhìn bà ta, miệng cũng buông ra những lời lạnh không kém.
Bà Châu cố nhớ lại, đột nhiên…bà ta hét lớn lên…2 tay ôm lấy đầu. Jim cũng có chút hoảng hốt, bèn ra khỏi phòng bệnh. Ra tới cửa phòng thì gặp phải 1 người đàn ông cỡ tuổi trung niên, mặc chiếc áo blue trắng. Bác sĩ nhìn Jim bước ra từ căn phòng, từ tốn nói.
- Cậu là người nhà của bệnh nhân đó ư? – Bác sĩ chạm vào gọng kính.
Jim chỉ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.
- Bệnh nhân đó bị bỏng toàn thân. May ra được đưa đến bệnh viện kịp lúc. Bây giờ không chỉ bỏng nặng, mà còn phải sống thực vật cả đời này nữa – Nói xong, bác sĩ đi lướt qua Jim.
Không hiểu sao trong tâm can Jim, có gì đó rất buồn. Nhưng Jim vội hất ngay cảm xúc ấy đi, che miệng lại. Dưới bàn tay đó, đôi môi đang nở ra nụ cười hình bán nguyệt, có hả hê có châm chọc.
Jim đợi bà Châu bình tĩnh lại, bèn trở lại phòng bệnh. Vẫn nét bình tĩnh và có đôi chút lạnh lùng ấy, Jim lại buông ra câu nói vừa nãy. Bà Châu lại ôm đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn Jim như cảnh báo đừng hỏi lại vấn đề này.
- Nói ! – Jim gằn từng chữ.
Bà Châu nhìn Jim sợ sệt, cố gắng nhả từng chữ một. Nhưng càng về sau, tinh thần bà ta càng ổn định hơn.
- Đúng…Có cướp. Tên cướp mặc đồ đen, và là đó là V…V…- Bà Châu cố nói nhưng do sợ quá mà đột ngột ngất đi.
Jim càng cảm thấy tò mò hơn, tên cướp này