-Cô ấy hiện đang tìm một người, có vẻ như “người đó” có mối quan hệ mật thiết với các cậu, nên từ dữ liệu ít ỏi đó tôi đoán: “người đó” chính là một trong số bảy vị đây – Jin bình thản nói nhưng thi thoảng ngừng lời lộ vẻ bối rối.
Bọn họ đều tròn mắt nhìn cậu, chẳng giấu gì vẻ ngạc nhiên, chỉ riêng Jim, trước sau đều bình thản như không. Đợi đến khi tâm trạng mọi người đã có phần dịu lại, anh mới bắt đầu mở miệng: “Tôi muốn nhờ cậu theo dõi nhất cử nhất động của cô ta”.
Hôm sau – Chủ nhật, lúc tám giờ sáng:
Hai cô tiểu thư nhà họ Vương tay nắm tay, mỗi người tự chuẩn bị một bó hoa. Hai người không ai bảo ai, cùng mua một bó hoa không nhau như đúc. Đóa diên vĩ còn đọng lại hạt sương long lanh như viên ngọc thạch lấp la lấp lánh, thực rất đẹp. Và cặp song sinh, với cặp mắt sáng long lanh như ánh sao xa trên bầu trời đen lộ rõ vẻ hạnh phúc, cho dù khóe môi vẫn vô định mà bật ra nét cười ẩn ý, nhất là khi còn đang sóng bước trên hành lang bệnh viện.
Hai cô cùng nhau đẩy cửa bước cặp mắt lóe lên tia vui mừng. Nhưng, sau một hồi quét mắt khắp căn phòng, đóa diên vĩ tươi đẹp rớt “bịch!” xuống đất. Và kết quả ở đây chính là cặp mắt dần luân chuyển sang nỗi lo lắng triền miên: Bà Châu mất tích rồi!
Khi đó, hai vị tiểu thư nhà họ Vương giận dữ chạy đông chạy tây tìm cô gái có biệt hiệu Shi. Đến lúc gặp được, bực bội xốc cổ áo cô ta, tặng cho một cái bạt tai đến đỏ ửng một bên má. Nhưng người con gái đó, trước sau như một, bình thản hỏi lại khiến hai vị kia chỉ còn biết im bặt: “Các cô có bằng chứng gì mà kết luận?”.
Chàng trai với mái tóc màu vàng óng, đứng dựa vào tường, ẩn nấp trong bóng tối, thì thầm một mình:
-Cuộc chơi bắt đầu rồi!
Ngày hôm sau, vẫn vậy, cuộc sống đơn điệu và chẳng có bất cứ điều gì đủ thú vị.
Chàng trai với mái tóc vàng óng vẫn như vậy, nhưng nét vô tư và hồn nhiên thường ngày đâu chẳng thấy. Cặp mắt đen láy sâu hút gây cảm giác nặng lòng cho người đối diện, bờ môi nhếch nhẹ đầy nhạt nhẽo. Thiên nhiên cũng như người, trời hôm nay không xanh, gió không vờn lá, chim chóc không ca, chỉ còn tiếng xe cộ qua lại, khói tỏa bụi mù.
Bước đến cổng trường, cậu đứng ngẩn ngơ tại đó một hồi lâu. Không biết trước mắt cậu có phải là một bức tường gạch vững chắc hay không, mà đôi chân kia chẳng nhích thêm được bước nào. Hay đúng hơn, chính mối dằn vật ấp ủ trong lòng chính