Nàng đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm.
Mười năm trước, bố mẹ nàng đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này.
Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chaeyoung.
Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ nàng không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chaeyoung, nàng có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu.
Nàng sống ở một căn, căn còn lại nàng thấy để không còn không bằng cho thuê.
Hôm nay lúc nàng về nhà, dì Kwon - hàng xóm tầng dưới gọi nàng lại hỏi: "Chaeyoung, cháu khoan hãy đi, dì nghe nói cháu có phòng cho thuê phải không? Đúng lúc dì có đứa cháu từ quê muốn lên đây, hay là cháu cho nó thuê phòng nhé, cháu thấy thế nào? Giá nhà cứ tình theo giá thông thường, tất nhiên là nếu có thể giảm giá thì giảm, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu thiệt đâu."
"Vậy cháu dì làm gì thế ạ?"
"Người khác nói trêu là chân phụ hồ trong công trường, nhưng nó là chủ thầu, cũng tự mình nhận thầu, cháu xem có cần gặp nó không?"
Nàng nghe thấy vậy, trong lòng hơi không vui, không phải nàng coi thường người ta gì cả, mà là vì làm thợ xây trong công trường thì chắc chắn cả người sẽ bụi bặm, toàn là bùn đất gì đó. Hơn nữa, thông thường người làm công việc này có lẽ hơi lớn tuổi, trình độ học vấn nhất định không cao. Nàng sợ nhà mình bị biến thành nơi bẩn thỉu, vì dù sao nhà nàng vừa trang hoàng lại chưa được lâu, vẫn rất sạch đẹp.
"Dì Kwon ơi, thật ngại quá, cháu vừa nhớ ra một người chị em bảo cháu để nhà lại, hình như nói là có ai đó muốn vào ở, nên cháu tạm thời chưa thể trả lời dì được, nhưng có lẽ cũng không lâu lắm đâu, dì xem..."
"Không sao, cháu yên tâm đi, để dì nói với cháu dì một tiếng, bảo nó tìm nhà khác quanh đây xem."
Dì Kwon nói xong bèn xuống tầng nhà bà, Chaeyoung cảm thấy hơi ngại nên nhìn thấy bà xách túi lớn túi nhỏ, nàng vội vàng giúp bà xách bớt. Ra khỏi thang máy chính là nhà của dì Kwon, bà vội vàng nói: "Cảm ơn Chaeyoung nhé."
Khi dì Kwon đang chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa kia tự động mở ra, ngay sau đó, một giọng nói gọi bà ấy: "Cô về rồi ạ."
Nàng nghe thấy giọng nói này, cảm thấy rất dễ nghe. Nàng ngước mắt nhìn qua chỗ đó, nhìn thấy người đang đứng ở ngưỡng cửa, lập tức ngây ra như phỗng.
Người phụ nữ này...
Đẹp quá.
Dì Kwon thấy cháu mình đi ra, lập tức giới thiệu cho nàng: "Chaeyoung à, nào, để dì giới thiệu với cháu, đây chính là đứa cháu từ quê lên mà dì nói với cháu, nó tên là Lalisa, năm nay 25 rồi, vẫn chưa có bạn gái đây này."
Dì Kwon nói xong, quay sang nhìn cô: "Lisa, đây chính là cô bé mà cô hay nhắc với cháu suốt đấy, là giáo viên tiểu học, trông mặt mũi ngoan ngoãn nhỉ! Vốn định bảo cháu thuê nhà của con bé, vậy mà người ta đã cho người khác thuê mất rồi, tiếc quá, nếu không thì ở gần còn có thể quan tâm để ý cháu một