Nàng cúi đầu đã nhìn thấy phía trên đồ lót của mình toàn là tinh dịch, lúc này, cô đã mềm xuống rồi. Cô ôm nàng, cầm theo đồ lót của nàng rồi hai người đi vào. Vừa nãy đã thoải mái một hiệp, nàng đi vào phòng tắm để tắm rửa, cô thái rau ở bên ngoài, vo gạo nấu cơm thì đợi Chaeyoung đi ra làm.
Cô không biết nấu cơm cho lắm, trước đây thứ cô làm chỉ là thứ mà có thể lắp đầy bụng là được, nhưng chắc chắn là không ăn ngon được. Chắc chắn là cô làm sẽ không ngon bằng nàng, tay nghề của nàng rất khá, mấy hôm nay đều là nàng nấu cơm. Cô đã bị nàng nuôi đến mức dạ dày kén chọn rồi, trừ thức ăn nàng nấu thì thật sự không ăn nổi thứ những người khác làm nữa, ngay cả cơm hộp cũng rất chê, chỉ ăn đồ do nàng nấu.
Nàng cũng thích nấu cơm cho cô, tính cách của nàng chính là như vậy, tính tình hiền lành ôn hòa, nàng cũng thích làm vợ tốt mẹ hiền, bản thân mình thích là được.
Màng tắm rửa ở bên trong mất một lát, khi ra ngoài, nàng chỉ quấn khăn tắm đi ra. Khi bước ra ngoài, nàng hỏi: "Chồng ơi, cái quần lót kia của em đâu rồi, chị có biết không? Chính là cái có hoa văn màu đen ấy, vừa nãy em không tìm thấy."
Nàng trực tiếp đi ra, khi ra ngoài, nàng trông thấy dì Kwon ở trong phòng khách. Khi nàng nhìn vào phòng khách, cả người đều trợn tròn mắt, dì Kwon vào đây từ khi nào thế, lại còn nhìn thấy nàng ở đây. Không chỉ nàng, mà dì Kwon cũng tò mò như nàng: "Cháu... Chaeyoung sao cháu lại ở đây? Vừa nãy cháu gọi Lisa là gì cơ???"
Nàng xấu hổ muốn chết, nàng không ngờ là ở đây còn có người khác, hơn nữa lại còn là dì Kwon. Bình thường nàng đã gọi cô thành quen, ở nhà nàng đều gọi cô là chồng, vì thế lúc nãy mới thuận miệng gọi như thế. Bây giờ bị nghe thấy, Chaeyoung xấu hổ cúi đầu nhìn cơ thể của mình một chút, nàng nhìn thấy mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm thì lại càng hoảng sợ hơn, chạy vào trong phòng thay thành quần áo rộng rãi rồi mới đi ra.
Dì Kwon nhìn Lisa, khi nàng đi ra một lần nữa thì đã hiểu ra, bà cũng không ngốc, vừa nãy quả thật là đã nhìn thấy rõ ràng rành mạch, chính là có ý nghĩa như thế. Dì Kwon tức giận đánh một cái vào tay cô: "Hai đứa bọn cháu đấy, lừa cô à, cô chẳng thể ngờ được là hai đứa các cháu lại yêu nhau. Thảo nào mà cháu lại nói là làm giáo viên, cô ngu thật đấy, không nghĩ ra người đó chính là Chaeyoung. Hai đứa giỏi lắm, yêu nhau từ bao giờ thế? Thế mà lại lừa cô! Chuyện tốt như vậy, Chaeyoung là một cô gái tốt. Lisa, cháu đúng là nhặt được kho báu rồi, lại còn không nói cho cô biết chứ."
"Dì ơi, là cháu ngại không dám nói, dì đừng trách chị ấy."
Dì Kwon đâu phải có ý trách móc chứ, lúc này, mặt cũng sắp cười thành một đóa hoa rồi, cực kì vui vẻ. Bà vẫn luôn lo lắng về chuyện lớn cả đời của đứa cháu nhà mình. Dù sao người già cũng không có chuyện gì để làm, chỉ nghĩ đến việc giới thiệu đối tượng cho