Chắc do trước kia hai người vẫn luôn ở chung một chỗ với nhau, muốn nói cái gì thì nói cái đấy, cho đến bây giờ đều chưa từng trải nghiệm cảm giác chia xa như vậy. Vì thế bây giờ muốn nói gì đó với cô, cô cũng chẳng phản ứng lại nên nàng có chút cô đơn, đột nhiên khiến nàng trở nên luống cuống.
Hôm nay nàng về nhà, thấy người tiến sĩ trẻ tuổi mà mẹ mình coi trọng được bà mời về nhà ăn cơm, người đang ở ngay trước mặt nàng. Nàng chỉ nhìn thoáng qua, người kia cũng đứng lên nhìn nàng, ở trước mặt nàng bắt chuyện chào hỏi: "Xin chào Chaeyoung."
Nàng nhìn người này thì thấy phiền, dù sao cũng thấy không hợp mắt. Tuy rằng người này không tệ, vừa nhìn đã cảm giác là người thành thật, nhưng không có cảm tình chính là không có cảm tình, không thích chính là không thích. Nàng chỉ nói một câu xin chào rồi sau đó quay về phòng. Lúc mẹ gọi nàng ra ăn cơm, nàng vẫn đợi trong phòng, nàng nghĩ là ra sẽ gặp người đó nên tránh ở trong phòng mình.
Mẹ Park trực tiếp bước vào phòng, nói với nàng: "Chaeyoung à, ở trong phòng này làm gì? Con đi ra ngoài gặp mặt trò chuyện với người ta đi, hơn nữa mẹ và mẹ cô ấy đã nói chuyện với nhau rất tốt rồi. Trước tiên hai đứa cứ ở bên nhau trước, nếu thích hợp thì kết hôn, hai bên gia đình cũng không có ý kiến gì cả, mẹ cô ấy cũng rất thích con. Tiền lễ hỏi sẽ để hai đứa mua một ngôi nhà ở khu trung tâm thành phố, hơn nữa sẽ đứng tên hai đứa các con. Thêm vào đó, tiền lễ hỏi sẽ gửi cho nhà chúng ta 300 triệu. Hộ khẩu của cô ấy ở thành phố, giống với chúng ta đấy. Sau này con của hai đứa cũng sẽ có hộ khẩu thành phố, bao nhiêu người cúi đầu để được hộ khẩu thành phố cũng không có đâu nha!"
"Mẹ, có thể đừng ghép bậy uyên ương được không, cũng giống như lúc đầu con nói với mẹ, con không thích cô ta, đối với cô ta không có chút cảm tình nào, mẹ lại còn trực tiếp bàn đến chuyện kết hôn cho con luôn rồi. Mẹ có từng nghĩ đến suy nghĩ của con không, cũng không hỏi con đã trực tiếp gả con cho người ta."
"Sao con lại nói thế? Mẹ không phải là muốn tốt cho con sao?"
"Tốt cho con à, tốt cho con là mẹ nên quan tâm đến suy nghĩ của con, chứ không phải tự mình quyết định như thế. Chuyện lớn như hôn lễ này mẹ cũng đã làm luôn rồi, tốt cho con chỗ nào chứ? Chẳng qua mẹ đang trói buộc con thôi, từ nhỏ đến lớn đều không nghe qua ý kiến của con, vẫn luôn bắt ép con làm này làm kia. Con cũng không phải con rối của mẹ! Dù sao con cũng không kết hôn với cô ta, muốn kết hôn thì mẹ kết hôn đi!"
Mẹ Park nghe nói thế cũng vô cùng tức giận, cho nên khí nóng xông lên đầu, trong lòng đột nhiên buồn bực, cảm thấy vô cùng khó chịu, ôm lấy ngực mình. Bà muốn nói gì đấy, nhưng đau đến mức té xỉu. Nàng nhìn thấy mẹ mình té xỉu thì hoảng sợ tiến lên, gọi bà: "Mẹ, mẹ sao thế! Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ, đừng làm con sợ mà mẹ!"
Chân tay nàng luống cuống không