Nghe thấy lời của Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh quay đầu muốn đi lại chỗ Tiêu Toa, cô chạy nhanh giữ chị lại.
"Em bị sao vậy?"
"Cô ta muốn chết!" Cô gái của chị cũng dám đụng? Chị muốn vặn gãy cổ của nữ nhân xấu xí kia!
". . . Minh tỷ, hiện tại chị đang làm việc." Hoàng Vân Anh nhắc nhở nói.
Trương Tuệ Minh chấn động. Chị vậy mà lại quên... ngồi trở lại trên bờ cát, chị nhìn cô có chút sợ run, chỉ cần ở trước mặt cô, chị sẽ quên mất phải đeo mặt nạ, thói quen bảy năm ở trước mặt cô chỉ là cái rắm.
". . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em cứ nói cho tôi biết trước, sẽ không liên luỵ đến em."
"Em cho rằng bảy năm tôi ở trong vòng hỗn loạn này chỉ biết màu trắng thôi sao?"
". . . Vậy là tốt rồi."
"Em rốt cuộc có nói hay không!"
Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, "Không có chuyện gì, chuyện của tôi tự tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Lục lọi kịch bản trong tay, "Nhưng mà chị, tối hôm nay... thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Đêm nay sẽ diễn lại cảnh kích tình lúc trước chị không thể diễn, thấy hai ngày nay bộ dáng chị có vẻ thoải mái, chắc là chị đã vượt qua được bình cảnh.
Hoàng Vân Anh từ kịch bản nhấc đầu lên chỉ thấy Trương Tuệ Minh đang lườm cô, ách. . .Cô không nên nhắc tới buổi diễn tối nay sao? Chột dạ cúi đầu, cũng đúng, không nên chạm vào nỗi đau của người khác, tục ngữ nói rất đúng!
". . ." Chuyện của cô do chính cô giải quyết? Chị nghẹn một ngụm hờn dỗi, nếu không phải nơi này không có gì che chắn, chị tuyệt đối sẽ đối với dâm huyệt của cô..., lúc nào thì chuyện của cô để chính cô giải quyết vậy!
Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại! Nhẫn nại con mẹ nó!
Xem buổi tối làm sao thu thập cô!
Hoàng Vân Anh tự dưng thấy lạnh người, giương mắt trộm ngắm chị. Không phải đâu. . . tức giận như thế?
"Ách. . .Dịu dàng, Dịu dàng." Hoàng Vân Anh lại nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Tuệ Minh khóe mắt run rẩy, cũng cúi đầu nói lại một câu, "Em chờ đó cho tôi."
Hoàng Vân Anh bĩu môi, sao lại keo kiệt như vậy...
Giữa trưa nghỉ ngơi xong, tổ phim tiếp tục chụp ảnh, Hoàng Vân Anh nhìn Tiêu Diêm đang ngồi quạt, xoay người đi ── phòng chụp theo dõi trung tâm.
"Nóng quá a!" Tiêu Diễm vừa ngồi quạt vừa oán giận nói, "Nóng đến mức tôi sắp thành thịt nướng rồi!"
"Đúng vậy, vừa mua khăn giấy ướt chớp mắt để thành khăn nóng!" Tương Tinh Tinh vừa lau mồ hôi trên cổ vừa nói, "Toa tỷ càng nóng! Chị ấy đứng giữa trời, nếu không... chị đi mua đồ uống lạnh đi?" Tương Tinh Tinh thương lượng hỏi.
"Cắt! Sao cô không tự đi đi, nóng như thế muốn tôi chạy tới chạy lui sao!" Tiêu Diễm nhìn xem thường.
Tương Tinh Tinh bất đắc dĩ nhìn về phía chị ta ngồi, cô đã sớm biết rằng cô ta sẽ trả lời như thế mà. Nói họ có ba trợ lý, thật ra Tiêu Diễm này ỷ vào quan hệ là em họ của Tiêu Toa, đôi khi cô đã hầu hạ Tiêu đại tiểu thư, còn phải hầu hạ Tiêu nhị tiểu thư, nếu không thấy tiền lương và tiền thưởng rất tốt, cô đã sớm nghỉ việc!
Nói đến cũng buồn cười, chính miệng Tiêu Toa đã nói với cô, tuy nói Tiêu Diễm là em họ của Tiêu Toa, nhưng hai nhà đã chặt đứt quan hệ không còn lui tới nữa. Ba của Tiêu Toa ngại đệ đệ ăn chơi lêu lổng, ba của Tiêu Diễm ngại ca ca coi thường hắn xen vào việc của hắn, vì thế đừng thấy Tiêu Toa có gia cảnh ưu việt, nhà Tiêu Diễm là gia đình bình thường thôi, mấy tháng trước Tiêu Diễm với cha mẹ cãi nhau nên đến xin Tiêu Toa, Tiêu Toa thấy cô ta đáng thương mới cho cô ta làm trợ lý. Vừa mới làm thì rất tốt, làm việc cũng rất chịu khó, nhưng mấy tháng sau, làm giá còn muốn vượt qua mặt Tiêu Toa!
Sớm muộn gì cũng gặp phiền phức lớn!