Ngồi ở trên xe lửa về nhà, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, đêm đen đã đem cửa kính xe lửa hoá thành một màn huỳnh quang, khi thì đèn đuốc khắp nơi, khi thì kéo dài mệt mỏi.
Bốn năm, tám lần đi tới đi lui, mỗi lần về nhà cô luôn vui vẻ mang theo chút bất đắc dĩ. Vui vẻ tất nhiên là vì có thể nhìn thấy ba mẹ, bất đắc dĩ là vì... vì cô vẫn không thể quên đi tất cả tổn thương nơi này đã mang đến.
Đã bao nhiêu năm rồi? Mỗi khi về nhà đều có thể nghe được một chút tin tức mới liên quan đến lời đồn đãi kia, tại cái thành thị nhỏ trên bản đồ cũng rất khó tìm đó, cô giống như là siêu sao nổi tiếng không bao giờ hết hot. Khôi hài nhất là, có một số người căn bản còn không biết cô, lại có thể kể ra lời đồn đãi sinh động giống như thật, nói giống như là bọn họ tận mắt nhìn thấy, lại không biết nhân vật trong lời đồn đang ở trước mặt bọn họ.
Vì tránh né lời nói xấu hoang đường này, nhà cô đã chuyển đi ba lần, nhưng mà lần nào lời đồn đãi cũng như hình với hóng, giống như đó là lời đồn đãi bình thường khi bọn họ tản bộ nói với nhau, vì thế cô liền nhận ra được...
Rất nhiều chuyện không có biện pháp giải thích, cô cũng không hề thống khổ tìm kiếm đáp án, cô học được cách im lặng, học được cách coi lời đồn đãi này như trò cười, học được cách khi mọi người ngẫu nhiên nhìn cô, cô sẽ tạm thời áp chế được sợ hãi của thân thể.
Cô sống rất tốt. Giống như ai đó đã nói qua, thế giới này, đáng giá để chúng ta cố gắng sống sót. Mặc kệ cô còn có thể gặp được nhiều người không nói lý lẽ hơn, gặp được nhiều chuyện vô lý hơn nữa, chỉ cần có ba mẹ, chỉ cần có Linh Vũ, cô đều có thể cười mà sống sót.
Có chút khát... Hoàng Vân Anh nhìn chai nước trên bàn cô mang lên xe lửa nhưng không có mở ra uống. Bởi vì chai nước đó rất không thích hợp uống lúc bụng đói, đó là một chai ── dấm táo chua.
Lần đầu tiên cô uống dấm táo chua là vì có một thời gian Linh Vũ lấy nó để giảm béo, do ngẫu nhiên mà Linh Vũ tra được thông tin là dấm chua có thể giảm bớt mỡ thừa nên cô ấy thường xuyên mang theo một chai ở trong balo. Thật ra... cô cũng không có uống, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Linh Vũ coi dấm táo chua thành linh dược giảm béo, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc nên cũng không nói gì.
Ngày hôm qua buổi chiều ở phòng nghỉ của Trương Tuệ Minh, lúc Tần Mạn Ân lấy ra một chai dấm táo chua cô thật sự rất kinh ngạc. Có phải chị đã biết chuyện gì hay không, nhưng chai dấm táo chua này... an ủi cô.
Lúc ấy Quý Tiết đã đi thu xếp lại tình hình rối rắm Tiêu Toa để lại, trước hết cô trở về phòng nghỉ của Trương Tuệ Minh, chỉ chốc lát sau Tần Mạn Ân và Trương Tuệ Minh cũng cùng nhau trở lại.
Trương Tuệ Minh vừa tiến vào đã nhìn