Không phải. . . Hoàng Hoan dán?
Nhiếp Tiểu Thiến sắc mặt thay đổi.
"Nói ra là ai dán, thêm năm mươi ngàn." Đình Hy mỉm cười nói.
"Cái này. . ." Cô gái có chút do dự.
Đình Hy vung tay lên, lập tức có một nam nhân mặc tây trang đen lạnh lùng đẩy một cái xe đến trước mặt cô gái, kéo ra màn che, lộ ra đầy tiền mặt trên xe, là năm mươi ngàn trước mặt cô gái đó.
Cô gái nuốt nuốt nước miếng, phát hiện bản thân muốn nói nhưng hoàn toàn không thể khống chế giọng nói.
"Tôi biết! Là Tấm Hồng! Tôi tận mắt nhìn thấy! Tấm Hồng cùng với Viên Lệ nhặt được thư tình của Tiểu Thiến, cố ý dán trên bảng thông báo!" Cô gái váy hồng cao giọng nói.
Nam nhân lãnh khốc ngược lại đem năm mươi ngàn cho cô gái váy hồng vừa nói.
Hành động của nam nhân lãnh khốc này hoàn toàn làm cho cả phòng điên cuồng ── nhưng cũng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến oán giận la lớn!
"Vì sao không ai nói cho tôi biết!"
Hai cô gái có chút áy náy nhìn Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt một cái, chạy nhanh tìm thứ gì đó cho cả tiền mặt vào, giống như phía sau có bày lang hổ báo đuổi theo vậy.
"Tôi! Tôi có lời muốn nói!" Một nam sinh đứng lên.
"Vương Mạnh!" Trần Thần hoảng sợ quát bảo hắn ngưng lại.
"Anh em, thực xin lỗi, thật ra tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi với Hoàng Hoan, vì thế... Tiểu Thiến, thật ra lúc trước không phải Hoàng Hoan câu dẫn Trần Thần, là Trần Thần. . . Hắn lấy thư tình của cậu uy hiếp Hoàng Hoan, muốn chiếm tiện nghi của cô ấy."
Mặt Trần Thần không còn chút máu, mà so với sắc mặt hắn càng trắng hơn là Nhiếp Tiểu Thiến đang mặc áo cưới thuần khiết.
"Cho dù không thể giải thích, bị cô nhục nhã trước mặt mọi người, bị cô lừa gạt đến đây để phê phán, cho đến cuối cùng Hoàng Hoan vẫn muốn bảo vệ tình yêu của cô, hôn lễ của cô, thậm chí... thừa nhận lỗi lầm bản thân chưa bao giờ phạm phải, vì bị bắt buộc phải xin lỗi cô. Như vậy, cũng đã không làm thất vọng thiện ý lúc trước của cô đối với cô ấy?" Đình Hy lạnh lùng mở miệng.
"Tôi. . ." Nhiếp Tiểu Thiến hoang mang lo sợ, oán hận của bản thân là từ đâu mà ra.
"Tiểu Thiến. . . Em nghe anh giải thích, lúc ấy anh chỉ nhất thời hồ đồ, cô ấy, cô ấy vốn dĩ danh tiếng cũng không tốt, vì thế, vì thế anh..."
"Vì thế anh liền gạt em?" Nhiếp Tiểu Thiến ngóng nhìn bạn trai năm năm của bản thân, bây giờ là chồng sắp cưới, đau khổ hối hận thất vọng làm nước mắt đong đầy tuôn rơi.
"Tiểu Thiến! Những việc đó đều đã trôi qua! Chúng ta sắp kết hôn! Chúng ta đều đem chuyện này quên đi được không? Vì nữ nhân như Hoàng Hoan phá huỷ năm năm tình cảm của chúng ta, không đáng mà!" Cầm lấy hai tay Nhiếp Tiểu Thiến, Trần Thần cố gắng khuyên bảo.
"Năm năm tình cảm . . Đúng vậy, chúng ta bên nhau đã năm năm, tôi từng yêu anh như vậy, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã yêu nam nhân thế nào vậy!" Nhiếp Tiểu Thiến như bị tâm thần quát to, "Anh sao có thể làm như vậy! Anh đã ở trước mặt tôi nói cô ấy câu dẫn anh như thế nào! Bảo tôi đừng tin tưởng cô ấy! Anh sao có thể ở ngay trước mặt nói cô ấy tiếp tục gạt tôi, còn ép cô ấy xin lỗi tôi! Trần Thần! Anh nói cho tôi biết! Anh là cái loại nam nhân gì vậy!"
"Anh. . ." Trần Thần bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.
"Đợi chút. . ." Một người đàn ông trung niên do dự đứng lên, " Hoàng Hoan này có phải đã từng bị trường học đuổi học hay không?"
"Tiếp tục." Đình Hy tiếp lời.
"Nếu đúng là như vậy, lời đồn cô ấy liên quan đến côn đồ ở bên ngoài chắc cũng là giả rồi... thật ra tôi là hàng xóm của hiệu trưởng già trường đó, đã từng nghe đồn rằng cô ấy xúi giục côn đồ đánh hiệu trưởng đó, nhưng hiệu trưởng già đó từng bất đắc dĩ nói cho tôi biết, hắn nói hắn có lỗi với Hoàng Hoan, hắn biết thật ra cô ấy là một cô gái tốt, nhưng có người gây áp lực cho hắn nên hắn không có biện pháp nào khác... nhưng ai đã gây áp lực cho hắn, hắn không nói."
"A! Vậy đúng là Hoàng Hoan kia rồi! Bởi vậy tôi nói sao lại nghe quen như thế! Vài năm trước, thường xuyên nghe thấy trong khu vực nhỏ của tôi có người đồn đãi nói Hoàng Hoan thế này thế kia, tôi không thích nghe nên cũng không chú ý, nhưng có chút kỳ lạ, chính là người nói là một người đàn bà