"... Mặc kệ điều kiện là gì, cô cũng không muốn ở lại sao?" Địch Phi Vân ngồi trước bàn làm việc, hai tay đặt trên mặt bàn, vẻ mặt bình thản nhìn Hoàng Vân Anh đưa đơn từ chức tới trước mặt bà.Đã sớm đoán được chuyện này, nhưng... Nghĩ đến cảnh quay về những ngày phải đi thu dọn cục diện rối rắm của đám quậy phá kia, bà vẫn không muốn nhận lấy tờ đơn này.
Nhưng cô gái này rất khó lường, gặp được chuyện như vậy mà vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Đương nhiên nếu như cô gái này dám ồn ào, bà tự nhiên có biện pháp làm cho cô gái này câm miệng, hoặc là làm cho cô ấy có miệng mà không nói được.
"Tôi tin rằng sẽ có người khác thích hợp hơn để làm công việc này. Cảm ơn dì! Một tháng sau, tôi sẽ đúng hạn rời khỏi nhà trọ Thâm Lam."
Nói xong, Hoàng Vân Anh hơi hơi cung kính cúi chào rồi rời khỏi văn phòng của Địch Phi Vân. Trợ lý ngồi bên ngoài văn phòng là một cô gái cột tóc đuôi ngựa vẻ mặt khá nghiêm túc, thấy cô đi ra, cô ấy gật nhẹ đầu, cô liền mỉm cười đáp lễ lại, trong đầu không khỏi nhớ lại một tháng trước... Ở trong này, Nguyễn Ân Nhi đã đuổi việc trợ lý cũ của Địch tổng. Cô không nhớ rõ lắm tên đầy đủ của trợ lý đó, nhưng cô nhớ rõ dáng vẻ kinh ngạc ngày đó của Tiểu Cầm khi bị chị kéo lấy bảng tên, cùng với vẻ mặt kinh hoảng đáng thương khóc lóc sau đó.
Tuy rằng bị "Tiểu Cầm" ác ý làm khó dễ, nhưng lúc ấy cô thật sự không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa chút nào cả, đương nhiên cũng không đồng tình. Thế giới này chính là như vậy... mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì mình đã làm, rất nhiều lúc, còn phải chịu trách nhiệm vì những gì người khác đã làm.
Vì thế... Cố gắng vui vẻ! Trời mới biết lúc nào thì bản thân mình bị người khác làm cho nghẹn khuất tức chết, vì thế, giờ này phút này, mỗi phút mỗi giây, có thể không khóc thì cố gắng cười!Còn một tháng nữa, là tốt rồi!
Thị Nam, một nhà hàng rộng rãi.
"Anh Anh! Nơi này!" Nhậm Linh Vũ vừa thấy Hoàng Vân Anh, liền từ chỗ ngồi kế cửa sổ đứng lên vẫy tay gọi.
"Cậu nếu như đến trễ chút nữa thì sẽ qua thời gian uống điểm tâm sáng đó! May là trước đó tớ đã lấy một đống, nếu không, những thứ tớ thích và cậu thích cũng không có mà ăn! Nhanh ăn đi nè!" Nhậm Linh Vũ cười cười giở cái lồng hấp nhỏ ra.
Uống điểm tâm sáng. Rất nhiều chỗ có văn hóa thú vị như thế đó, rõ ràng là ăn, lại kêu là uống điểm tâm sáng, rõ ràng là bưng cái chén uống, lại kêu là ăn rượu! Nhưng cô và Linh Vũ thật sự rất thích điểm tâm của nhà hàng này, bởi vì chỗ này cách trường học khá xa, phí đi lại có vẻ cao, cuối tuần lại đông nên hết chỗ, vì thế sinh viên bọn họ rất ít khi lại chỗ này, mỗi lần đến lễ ở đây sẽ vô cùng vui vẻ, Linh Vũ chọn đãi sinh nhật ở chỗ này cũng không kỳ quái lắm.
"A? Đúng rồi, không phải cậu nói dẫn bạn theo sao? Sao không thấy đi cùng?" Nhậm Linh Vũ vừa gắp điểm tâm cho Hoàng Vân Anh, vừa hỏi.
"Nàng đến đây rồi." Hoàng Vân Anh nhìn phía sau Nhậm Linh Vũ, cười nói.
"Đến rồi?" Nhậm Linh Vũ vừa muốn quay đầu ──
"Linh Vũ, nè, a!" Hoàng Vân Anh gắp một cái bánh bao phình to nhét vào trong miệng Nhậm Linh Vũ.
Thế là, miệng Nhậm Linh Vũ liền ngậm một cái bánh bao thật to ──
"Nhậm tiểu thư, sinh nhật vui vẻ." Tần