Nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, Quý Tiết yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ân Nhi. . . luôn nhường cho nàng. Nàng vẫn biết điều đó. Từ khi lúc còn nhỏ bị bắt cóc cùng với nhau, sau khi nàng đã thay Ân Nhi đỡ một cú đá thiếu chút nữa xuất huyết mà chết, Ân Nhi đối với nàng luôn luôn có ngoại lệ.
Nàng cũng không nghĩ tới cần phải báo đáp gì cả, nàng và Ân Nhi đều là con gái độc nhất, nàng vẫn luôn là chị em với Ân Nhi! Nhưng lần này. . . Ti bỉ thì cứ ti bỉ đi, đời này Quý Tiết - Chị, lần đầu nhận thức được rằng, cho dù cô gái này chạy đến nơi nào với ai, chị đều có thể không chút kiêng kị mà giành lại, nhưng Nguyễn Ân Nhi... Chị không hy vọng có một ngày chính mình sẽ giành giựt nữ nhân của nàng ấy!
Nhưng bây giờ chắc là không sao, Nguyễn Ân Nhi kiêu ngạo như vậy, nàng ấy tuyệt đối sẽ không thích cô gái dâm đãng như thế.
Sau khi tâm trạng thoải mái, động tác của Quý Tiết cũng dịu dàng rất nhiều, cúi đầu ngậm mút nhũ hoa xinh đẹp, ở dưới thân vừa ra vào vừa xoay tròn an ủi hoa huyệt bị chị tra tấn nãy giờ.
"Ừ. . ." Hoàng Vân Anh hừ nhẹ, cố gắng tích góp sức lực mắng, "Ti bỉ."
Quý Tiết nhẹ nhàng cắn vào nhũ nhọn rắn chắc của cô.
"Những thứ tôi có thể cho em, Ân Nhi không cho được. Ti bỉ... là vì để em không buồn bã thất vọng, tôi cũng không khó xử."
". . . Chẳng lẽ như bây giờ, tôi không thể đau khổ sao?" Hai tiểu huyệt đồng thời bị hai nữ nhân cắm vào, đây là hoàn cảnh bi thảm nhất mà cô chưa từng tưởng tượng đến.
". . . Tôi sẽ bồi thường cho em." Quý Tiết nhanh chóng nói, "Hơn nữa, không phải em cũng rất thích sao?
Cô nghĩ để nữ nhân khác cùng ôm cô với chị, trong lòng chị không khó chịu sao? Cho dù người đó là Nguyễn Ân Nhi.
Chịu đựng khuây khoả dưới thân, cô vừa run run, vừa châm chọc cười khẽ, "Tôi thích, là vì tôi được nữ nhân mình thích chạm vào, mà chị... tôi chỉ coi chị như là gậy mát xa!"
"Em!" Tức giận toàn thân nổi lên, nhưng bản thân không thể giáo huấn cô gái không biết tốt xấu này, tất cả tức giận chỉ có thể hóa thành dục vọng, cắm vào thật sâu trong hoa huyệt của cô.
"Ách a. . . A, ha ha. . . Ha ha. . . A. . ." Tiếng cười xen lẫn tiếng rên rỉ làm cho Hoàng Vân Anh có chút quỷ dị.
Quý Tiết bỗng nhiên có chút lo lắng ── lúc trước chị chỉ thầm nghĩ đừng để Ân Nhi thích cô, nhưng không có lo lắng cho cô... Đồng thời bị hai nữ nhân giữ lấy, tâm lý của cô có thể tiếp nhận hay không. Nhưng, chỉ vì có thể ở lại trên giừơng Ân Nhi mà cô có thể để cho nữ nhân khác ôm lấy, thì đồng thời bị hai nữ nhân giữ lấy chắc cũng...
Trong lòng áy náy, chị cũng không có tâm trạng kéo dài, nhắm mắt hoạt động một trận, bắn sâu trong thân thể cô.
Ôm lấy cô, một tay vô cùng thân thiết vòng qua thắt lưng của cô, một tay mềm mại lau đi nước mắt giàn giụa của cô.
"Thực xin lỗi... Chị xin hứa, sẽ không có lần sau." Quý Tiết nhìn đôi mắt im lặng như nước của cô, "Chỉ cần em ngoan ngoãn theo chị, chị sẽ không để cho em phải chịu uất ức."
"A. . . Ha ha. . ." Hoàng Vân Anh lại cong môi cười cười, "Phải không? Chị. . . Hình như vẫn không biết một chuyện?"
". . . Cái gì?"
"Trên thực tế, đối với cô gái thích Ân Nhi mà nói, theo chị, đó chính