"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi. . . Có món ăn ngon, so với tất cả đồ ăn trong thiên hạ có nhiều hương vị làm cho người ta say mê, ỷ lại, thậm chí là nghiện!"
"── thứ này rất rõ ràng là không có tồn tại." Quý Tiết nói tiếp.
"A. . . Vẫn luôn tồn tại, chính là đám người phong lưu bình thường cả đời cũng không gặp được, nếu đụng phải thì cũng như thói quen dễ dàng bỏ qua. Huống hồ, loại nữ nhân thế này người khác rất quý trọng, đám phong lưu muốn tranh muốn cầu đều không thể, vì thế phong lưu đa số vĩnh viễn vẫn là phong lưu"
"Vậy cậu thì sao? Không phải cũng là phong lưu hồi tâm sao?" "Tôi? Thế giới này không có được vài phong lưu có thể may mắn như tôi, tôi ── đã gặp được cô gái tốt nhất trên thế giới này, một cô gái tôi sẽ dùng cả đời để săn cô ấy."
"Đó là... nữ nhân như thế nào?"
"... không có cách nào nói rõ được, nếu như cậu có thể gặp được thì sẽ thật sự hiểu thôi."
"Thần kỳ như thế?" Chị không tin.
"Không nên nói như vậy... cô gái kia sẽ làm cho cậu muốn đem chính mình băm ra đưa cho cô ấy ăn luôn."
"Khụ. . . Vậy tôi cầu thượng đế vĩnh viễn đừng để tôi có cơ hội gặp được cô gái như thế! Thượng đế phù hộ!"
Thượng đế phù hộ. . . Cười khổ, chị không phải là tín đồ của Chúa a, nên rõ ràng Thượng đế không nghe thấy lời cầu nguyện của chị.
Ngồi dậy, lấy thuốc lá trên đầu giường ra, hít sâu một ngụm, thở ra một làn sương.
Nguyễn Ân Nhi, chị em tốt của chị, thì ra từ trước tới nay chị đều lừa mình dối người sao?
Chị còn tưởng rằng bản thân không tục tằng hẹp hòi như vậy, cho dù từ nhỏ đã bị người lớn so sánh với Ân Nhi, chị vẫn luôn nghĩ bản thân không cần cũng không ngại, có thể là tối hôm qua bị cô chọc giận nên trong nháy mắt đáy lòng chị rất rõ ràng ── cô nói đúng.
Chị sợ hãi chị thất bại bởi vì Ân Nhi. Ân Nhi chắc là đã biết từ lâu rồi... Vì thế từ nhỏ Ân Nhi luôn lựa chọn không giống với chị, nghề nghiệp, chức danh, thậm chí là sở thích, chị thích cái gì, chị am hiểu cái gì, Ân Nhi tuyệt đối sẽ không thèm nhìn lướt qua.
Ha ha ha ha. . . Chị lại được người ta bảo vệ chăm sóc đến mức này, chị đã làm người nhu nhược không biết gì nhiều năm như thế sao?
Xuống giường lấy điện thoại di động gọi điện.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói bình tĩnh.
"Ân Nhi, mình thích Hoàng Vân Anh."
". . . Vì thế?"
"Cô ấy thích cậu."
". . ."
"Mình muốn trộm lại lòng của cô ấy từ trên người cậu, để bù lại lòng tự trọng đã bị tổn thương hai mươi năm mà bây giờ mình mới phát hiện."
"Quý Tiết. . ."
"Đừng nói cậu không cố ý làm như vậy, nghĩ thông suốt điều này đã làm cho mình tức lắm rồi, cậu đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa."
Trên lầu 5, nghe được câu nói từ di động truyền tới, khóe miệng Nguyễn Ân Nhi khẽ nhếch lên, quơ quơ ly rượu trong tay, "Nhiều năm nhường nhịn như thế rồi, tuy rằng đã thành thói quen, nhưng đúng là không có ý nghĩa gì hết."
"Mẹ cậu!"
". . . Mẹ