Quán trà xanh Mạn Xa, ở phòng độc lập trang nhã.
Cô biết rằng, cô không phải là gián điệp.
Hoàng Vân Anh xấu hổ xê dịch mông, đôi mắt cũng chỉ có thể đảo quanh trên ly trà rồi đến trên bàn, hoàn toàn không dám nhìn Đỗ Vi đối diện.
Cô lái xe đuổi theo Tần Mạn Ân không lâu đã bị chị phát hiện, cô do dự nửa ngày cũng không dám nói ra suy đoán của bản thân, may mắn là Tần Mạn Ân cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại còn hỏi cô có muốn đi uống trà với chị và Đỗ Vi không, như vậy lúc trở về nhà trọ cũng thuận đường đi chung với chị.
Quả nhiên, chiếc xe kia đúng là muốn tặng cho Đỗ Vi.
"Ách... Hình như chị còn đi sinh nhật của Đỗ tiểu thư nữa? Đi với tôi... không thích hợp lắm."
"Cô biết sinh nhật của cô ấy?"
"Ách..."
"A, không sao, lần trước cô cũng dẫn tôi theo mà? Hơn nữa..."
Tần Mạn Ân cũng chưa nói xong, cô cũng sẽ không hỏi thêm nữa, nghĩ lại nếu như cô đi theo, cho dù Đỗ Vi vốn dĩ có kế hoạch gì cũng sẽ bị gián đoạn, cô liền kiên trì đi theo tới cùng.
"Không ngờ Hơi Hơi lại là bạn học kiêm hàng xóm nhiều năm của cô như thế, thực trùng hợp. Em họ bên ngoại của tôi đặc biệt thích cô, mấy ngày trước còn nghe con bé nói có bạn học của nó trốn học về nhà đi xem tiết mục biểu diễn của cô, không nghĩ tới hôm nay có duyên có thể gặp được cô. Hân hạnh." Nam nhân có khí chất nho nhã văn sĩ bên cạnh Đỗ Vi chậm rãi mỉm cười nói.
Hoàng Vân Anh giương mắt liếc nhìn nam nhân nho nhã một cái. Tuy rằng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử có chút vô lễ, nhưng kiểu nói chuyện như thế này, giọng điệu thật sự không được tốt lắm, vị Vương Dương tiên sinh _ giám đốc công ty mới ra thị trường mà Đỗ Vi đưa đến này nếu không có ý gì khác, cô thật sự không tin.
"Tiểu Sửa, Hoàng tiểu thư không phải là bạn gái của Quý tiểu thư sao, sao hai người?" Đỗ Vi khẽ mỉm cười hỏi Tần Mạn Ân, cử chỉ đơn thuần, dáng vẻ tao nhã hào phóng, trong giọng nói lại lộ ra vẻ quan tâm thân thiết giữa người nhà với nhau, nhưng Hoàng Vân Anh vẫn cảm thấy là lạ.
"Cô ấy cũng là bạn của tôi." Tần Mạn Ân trả lời rất chân thành, nhìn về hai người đối diện có dáng vẻ yên tĩnh an nhàn.
"Bạn?" Đỗ Vi liếc mắt nhìn cô, trong giọng nói chứa đựng vẻ khinh thường và địch ý rất rõ ràng.
Hoàng Vân Anh lại nhẹ nhàng thở ra. Đỗ Vi có phản ứng như vậy chứng minh cô ấy vẫn còn để ý đến Tần Mạn Ân, nếu như để ý, cũng sẽ không bán đứng.
"Sinh nhật vui vẻ." Tần Mạn Ân lấy một túi tài liệu trong suốt đặt trên bàn, sau đó mới đem chìa khóa xe để trên túi tài liệu.
Không đóng gói tinh xảo hoa lệ, cũng không hề chúc phúc động lòng người, quà sinh nhật của Tần Mạn Ân đơn giản cực kì, nhưng mà ──
Sắc mặt Vương Dương lập tức có chút khó coi.
"..." Nhìn chiếc chìa khóa xe trên túi tài liệu, trong túi là ảnh chụp và thủ tục giấy tờ của chiếc xe thể thao, trái tim Đỗ Vi bắt đầu do dự.
Hơn nửa tiếng, Hoàng Vân Anh vẫn không nói gì cả, người ta căn bản không có để cô vào mắt, cô cũng vui vẻ không buồn bực. Đợi đến khi Đỗ