Ông trời rất công bằng không phải lúc sinh ra đã cho ai bất cứ cái gì, mà là do chính mình trong cuộc sống trải qua mà hiểu được.
Lúc học trung học, vô số lần quay đầu đều bị người khác dùng giấy ăn, bánh bao thừa, tạp vật chọi trúng vào mặt, cô liền luyện được một năng lực, cô có thể trong nháy mắt nghe thấy tiếng gọi của người khác sẽ biết người đó có ác ý hay không, đồng thời khống chế được việc xoay người theo phản xạ có điều kiện.
Không để ý tới nam nhân phía sau đang đến gần, Hoàng Vân Anh lập tức đi về phía hành lang ở biệt thự trên biển.
"... Hoàng tiểu thư, ngại quá cho hỏi một câu được không, rốt cuộc cô là nữ nhân của Nguyễn Ân Nhi, là của Đình Hy, hay là nữ nhân của Tần Mạn Ân?" Phạm Tư Nghị để máy ảnh xuống, lông mày dày rậm trên khuôn mặt mang theo ý tứ kiêu ngạo lại trào phúng.
Nói đến cũng khéo, lần trước sau khi ở tiệc rượu gặp được cô gái này, rõ ràng hắn cảm giác được Nguyễn Ân Nhi đối với cô gái này khác biệt, cơ hội tốt để rửa nhục như thế sao hắn bỏ qua được, nhưng điều tra trái phải qua lại, cô gái này căn bản không phải người trong ngành, cũng không có ai biết. Sau đó có một cô gái đã từng làm trợ lý cho Địch Phi Vân của Ân Kỳ nhận lời mời đến công ty hắn, hắn hỏi một chút mới biết được, cô gái trước mặt làm cho Nguyễn Ân Nhi có phản ứng cư nhiên chỉ là một quản lý của nhà trọ!
Theo lời của cô gái kêu Đinh Giai Cầm kia, Hoàng Vân Anh chính vì muốn câu dẫn Nguyễn Ân Nhi nên mới đi làm quản lý của nhà trọ, cô còn ở trước mặt chị vu hãm cô ta, hại cô ta vô tội bị đuổi việc. Từng làm trợ lý tổng giám đốc ở tập đoàn Ân Kỳ, Đinh Giai Cầm biết rất nhiều việc không thể nghi ngờ, giống như việc hắn rất không thích Nguyễn Ân Nhi là chính xác, nhưng cô ta lại không biết, trên công việc hắn chẳng những không đấu lại Nguyễn Ân Nhi ngược lại hắn rất thưởng thức. Người Nguyễn Ân Nhi đuổi đi, sao lại có khả năng hắn nhận lấy đây. Xuất phát từ hảo tâm, hắn thậm chí nhắc nhở Đinh Giai Cầm phải để ý tốt cái miệng của cô ta, nếu không... loại chuyện cắt đường sống của người khác, Nguyễn Ân Nhi làm không hề nương tay. Cái tên kia trong khung chính là động vật máu lạnh!
Thấy Hoàng Vân Anh không nhúc nhích, Phạm Tư Nghị đi nhanh vài bước ngăn trước mặt cô, Hoàng Vân Anh phản ứng cũng không chậm, trực tiếp lui lại mấy bước kéo khoảng cách ra xa.
Trái tim phòng bị mạnh như vậy? Phạm Tư Nghị có chút kinh ngạc.
Cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, Phạm Tư Nghị không thể không nói, cô gái như cô nếu ở nhìn thấy ở trên đường, hắn nhất định sẽ không chú ý ── quần bò màu lam chuyển sang trắng không biết là do hiệu quả của bột giặt hay là vốn dĩ nó như thế, áo màu trắng bình thường giản dị, tóc dài tùy tiện cột lại sau gáy, lộ ra... gương mặt thanh lệ.
Ách... Hắn có thể hay không nhìn nhầm người? Cô gái đối diện này với báu