Ngàn vạn cảm xúc xen lẫn nhau, Quý Tiết vừa đi vào phòng khách đã thấy cô gái khiến chị hận tới nghiến răng nghiến lợi đang ngồi trên sô pha nói nói cười cười với Đình Hy, mà vừa thấy chị đến, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Vân Anh lập tức nhạt dần đi, thay vào đó là khuôn mặt thản nhiên có chút ưu sầu.
Cô không muốn gặp chị như vậy sao? Còn phiền cô mượn Nguyễn Ân Nhi để lừa gạt chị? Rất uất ức sao, mỗi lần nhìn thấy chị là mặt mày cau có? Vì sao! Mặc dù cô không nhìn chị làm nhục chị như thế, chị vẫn không bỏ được cô! Muốn cô! Cứ nghĩ đến việc cô sẽ phải rời khỏi đây, trong đầu chị liền trống rỗng tay chân luống cuống!
... Sớm biết như thế, lúc trước chị sẽ không đùa giỡn cô ở trong thang máy. Đáng tiếc ngay lúc đó, chị tuyệt đối không nghĩ đến cô gái kỳ quái có chút nhu nhược sợ hãi này lại là yêu tinh ông trời phái xuống tra tấn chị!
Được rồi. Vậy nhìn xem đi, rốt cuộc là chị bị yêu tinh mê hoặc, hay là yêu tinh phục tùng chị!
"Quý tỷ tỷ." Hoàng Vân Anh đứng lên hỏi thăm, "Chị đã ăn cơm trưa chưa ── "
"Nếu như Ân Nhi muốn em ở lại, em sẽ ở lại sao?" Quý Tiết cố gắng bình tĩnh hỏi.
Hoàng Vân Anh giật mình, ánh mắt hơi lóe sáng, bất đắc dĩ nhìn Đình Hy, không biết nên trả lời như thế nào.
"Không phải em yêu Ân Nhi sao? Nữ nhân em yêu thương kêu em ở lại, em có lý do gì lại từ chối?" Quý Tiết một bước đi tới gần, cho đến khi làm cô ngã ngồi ở trên ghế sô pha.
Hai tay đặt hai bên chỗ tựa lưng ở sô pha bên cạnh nơi cô ngồi, ép cô đối diện trực tiếp với tức giận của bản thân, "Đùa giỡn tôi có phải vui lắm đúng không? Rất có cảm giác thành tựu à?"
"Tôi..."
"Xảy ra chuyện gì? Đầu lưỡi bị mèo cắn rồi? Em không phải rất hay tranh cãi với tôi sao? Ừ? Ngày mai muốn đi, nên hôm nay không muốn đùa giỡn tôi nữa?"
Giọng nói của chị rất mềm nhẹ, mềm nhẹ giống như giọt nến nhỏ xuống, nhưng giọng nói của chị càng mềm nhẹ, ngữ khí và ý tứ hàm xúc lại càng kinh khủng hơn! Hoàng Vân Anh nhìn về phía Đình Hy cầu xin giúp đỡ, Đình Hy nhíu nhíu mày, "Quý Tiết!"
"Chuyện không liên quan đến cậu, chớ xen mồm vào!" Quý Tiết hung tợn trừng mắt nhìn.
Đình Hy khóe mắt hơi hơi co rúm, một cước đá vào thắt lưng Quý Tiết, kéo Hoàng Vân Anh vào trong lòng mình.
Hoàng Vân Anh hoảng sợ, thấy Quý Tiết cởi áo khoác, "Bùm Bùm" nắn nắn hai đấm tay, vội vàng đứng lên từ trong lòng Đình Hy.
"Thực xin lỗi! Là tôi không đúng, tôi không nên lừa gạt chị, tôi chỉ là ---" Hoàng Vân Anh không biết phải giải thích từ đâu.
"Tránh ra!" Quý Tiết lớn tiếng.
"Anh Anh, không có việc gì." Đình Hy cũng đứng lên, nhẹ đẩy thân thể của cô ra.
"Không! Không cần đánh nhau! Đều là tôi sai! Tự bản thân tôi gánh vác! Quý tỷ tỷ, là tôi gạt chị, muốn đánh muốn phạt tôi đều nhận! Tôi đều chấp nhận, được không?" Một ngày cuối cùng, không cần đánh nhau loạn thành một đống được không?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin của cô, một hồi lâu sau Quý Tiết mới hừ lạnh một tiếng, "Lại đây."
Hoàng Vân Anh vừa muốn cất bước đi, Đình Hy lại cầm cánh tay của cô, ôm cô ngồi xuống.
"Thân ái, em muốn đi đâu?" Đình Hy tà tà nhếch nhếch khóe miệng.
Hoàng Vân Anh sốt ruột liếc mắt nhìn sắc mặt Quý Tiết xanh mét, khẩn cầu nhìn Đình Hy "Tôi..."
"Quy củ nhà trọ: đưa ra trước, thỏa mãn trước. Thân ái đã quên rồi sao? Chị còn chưa cho em đi, em muốn đi đâu?"
"... Đình Hy! Cậu muốn chọc giận tôi đúng không?"
"Ha ha..."