Tần Mạn Ân đang ngồi ở bên cạnh ban công trong phòng vừa thấy Hoàng Vân Anh đi vào liền tháo tai nghe điện thoại xuống, đứng lên, tươi cười tươi mát nhìn cô.
"Tần tỷ tỷ?"
"Tiểu Sửa, hoặc Mạn Ân." Tần Mạn Ân vẫn cười nói như cũ.
"..." Hoàng Vân Anh cúi đầu một lát, cũng cong khóe môi lên, chân thành đổi tên gọi, "Mạn Ân."
Khác với sự miễn cưỡng khi gọi tên chị lúc trước, lúc này cô là thật lòng từ tim đến bên miệng, thử lấy tư thái một người bạn ngang hàng để đối mặt với chị!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Mạn Ân thoáng chốc lóe sáng vài cái, tươi cười càng thêm thân thiết động lòng người.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Hoàng Vân Anh vừa hỏi đã nghĩ đến, hình như cô vẫn chưa nói với Tần Mạn Ân hôm nay cô sẽ đi, liếc mắt nhìn valy bên cạnh giường, Hoàng Vân Anh mở miệng nói, "Tôi, từ nay trở đi, sẽ không làm quản lý viên ở nhà trọ này nữa. Rất xin lỗi đã không nói trước với chị..."
"Không sao..." Tần Mạn Ân đứng lên đi về phía Hoàng Vân Anh, váy đen áo sơ mi trắng thanh lịch làm lộ ra tỉ lệ thân hình vô cùng tốt của chị, thân hình thon dài mảnh khảnh, trong đó hiện lên vẻ thanh lịch tuyệt đẹp. "Cái này, tặng cho em."
"Là... cái gì vậy?" Hoàng Vân Anh nhìn hộp quà hình vuông chị đưa qua, có chút bất ngờ, không nghĩ đến chị sẽ chuẩn bị quà.
"Bài hát của chúng ta."
Ngồi trên xe buýt, Hoàng Vân Anh nhìn xung quanh ngã tư ven đường, người đi đường, poster, quảng cáo... gương mặt Tần Mạn Ân và Trương Tuệ Minh thay nhau xuất hiện. Trên sách báo, trên poster, trên tivi quảng cáo bên ngoài đường... lộ ra khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ của bọn họ, một vài bức ảnh còn thể hiện được góc độ tuyệt hảo động lòng người. Bọn họ đều là ca sĩ và diễn viên có ngoại hình cùng thực lực được công nhận, một người diễn viên khiêm tốn, một ca sĩ kín tượng, bất kể là trong mắt fan hay là miệng truyền thông, đều có nói là nghệ sỹ trẻ tuổi điển hình.
Nghệ sỹ hoàn mỹ nhất.
Ba tháng... cô vượt qua ba tháng tại nhà trọ với một đám chủ nhà kia. Cô trong đau khổ tự mua vui cười cười, sao lại có cảm giác giống như đã qua ba năm?
"Đến đại học Đông X rồi, mời hành khách xuống xe tiến lên cửa sau."
Đeo balo của mình, mang theo valy hành lý, Hoàng Vân Anh xuống xe buýt công cộng, ngẩng đầu nhìn cửa đại học Đông X trang trọng khí khái, thầm thở nhẹ một hơi.
Tốt lắm! Bắt đầu một lần nữa! Hoàng Vân Anh, cố lên!
Tự cổ vũ cho bản thân xong, Hoàng Vân Anh kéo valy, xoay người đi về cửa khu dân cư hướng Đông đại học X.
Ba ngày sau.
"Vân Anh, phòng này cậu cũng có thể ở sao... chỉ có bốn bức tường thôi!" Nhậm Linh Vũ nhìn lướt qua đã nhìn thông thấu được cả phòng. Không có biện pháp, giống như cô nói, trong phòng cái gì cũng không có.
Hoàng Vân Anh cười cười, đưa tay bưng đồ ăn để trên cái bàn vuông nhỏ, rồi kêu Linh Vũ ăn cơm.
Lúc ở nhà trọ cô luôn luôn tìm điểm dừng chân, cuối cùng lựa chọn nơi này. Bình thường gần các trường đại học có rất nhiều phòng, phòng này là phòng đơn, diện tích rất nhỏ cũng không có thêm đồ dùng gì khác, trong phòng ngoài tủ quần áo và giường thì trên cơ bản không có gì, nhưng được cái là tiền thuê nhà khá rẻ. Ngoài ra, xung quanh đại học nên giao thông với mua sắm rất tiện lợi, giá cũng tương đối hợp lý, đối với cô, người vừa mới tốt nghiệp lại không có năng lực kinh tế mà nói, thật ra là lựa chọn không tồi.
"Xảy ra chuyện gì? Trên mặt tớ có gì sao?" Hoàng Vân Anh đem chén cơm tới trước mặt Linh Vũ, thấy cô nhìn chằm chằm mình, liền trêu ghẹo hỏi.
"Vân Anh, có phải cậu có nhiều chuyện gạt tớ hay không?"
Hoàng Vân Anh bất ngờ, "Vì cái gì lại hỏi như thế?"
"..." Sắc mặt Nhậm Linh Vũ có chút nghiêm túc nhíu nhíu mày, "Rốt cuộc có hay không?"
Hoàng Vân Anh nhìn nhìn biểu cảm của Nhậm Linh Vũ, thoáng cúi đầu nhìn thức ăn đơn giản trên bàn. Linh Vũ rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với cô như thế, cô biết Linh Vũ đang lo lắng cho cô.
"Đúng. Tớ có chuyện gạt cậu, nhưng lúc trước tớ cũng đã từng nói, vì bảo vệ bí mật riêng tư của chủ nhà, công việc tớ ký hợp đồng kia, không cho phép