Ngày hôm sau đi làm, Hoàng Vân Anh khóc không ra nước mắt.
Nhưng cô may mắn là ở tại tầng cao nhất, phòng đối diện lại là nhà kho của chủ nhà không có người ở, nếu không hôm nay có chuyện gì cũng đã đoán được rồi!
Tần Mạn Ân vậy mà lại ngồi ở bên ngoài cửa nhà cô một đêm??? Xe mô tô không phải bị chị lái đi, mà là bị trộm!
Đây là chuyện gì vậy trời!
"Thực xin lỗi..." Nửa nằm ở trên cái giường đơn nho nhỏ của Hoàng Vân Anh, Tần Mạn Ân áy náy nói.
Hoàng Vân Anh cau mày, thử độ ấm trên trán chị, không nóng, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi cả người của chị, không biết có phải sốt nhẹ hay không! Chị lại chết sống không chịu đi bệnh viện, cô vừa cầm lấy điện thoại chị liền xin lỗi đứng dậy dáng vẻ muốn rời đi, khiến cho cô áy náy muốn chết.
"Chị thật sự không cần Quý Tiết tới đón chị sao?"
Tần Mạn Ân lắc đầu, "Album đã hoàn thành. Thực xin lỗi, chị, chị chỉ muốn ở gần em một chút."
Lời nói tự nhiên vô cùng của chị làm cái mũi Hoàng Vân Anh lên men. Mặc kệ hành vi của chị cổ quái không hợp lẽ thường, nhưng cô lại biết chị bình thường, không bình thường là cô!
Cô ở trường hợp không thích hợp nói ra lời không thoả đáng, đối với khát vọng tình thân của chị phát ra tín hiệu sai lầm!
Đúng vậy, cô sai lầm rồi, cô không thể mắc lỗi thêm nữa.
"Mạn Ân, nếu như chị còn có tinh thần như thế, chúng ta nói chuyện đi..."
"... Chị lập tức đi, không quấy rầy em nữa. Hoặc là em đi làm trước đi, khi nào chị đi sẽ đóng cửa giúp em. Thực xin lỗi..."
Những câu ai oán, Hoàng Vân Anh khẽ cắn môi. Không, cô không thể hại người hại mình.
"Nên nói xin lỗi là tôi. Tôi..." Cô không biết chị đối với hai chữ người nhà lại có chấp niệm sâu như thế, không nghĩ tới xúc động nhất thời của bản thân lại làm chị nghĩ thành thực! "Thực xin lỗi, chị, chị thật sự..."
Hít sâu một hơi, "Mạn Ân, chị nhất định sẽ tìm được người nhà chị muốn, sẽ có rất nhiều rất nhiều người nhà yêu chị. Nhưng mà..."
"Nhưng mà em không cần đúng không?" Tần Mạn Ân thản nhiên cười cười, "Nhưng mà đến em cũng không cần, sao em lại xác định người khác sẽ cần đến chứ?"
"Chị có nhiều fan như vậy, nhiều người như vậy ── "
"Bọn họ cũng không thực sự biết chị. Thực sự chị... là một người, cha mẹ sẽ lấy cái chết để gạt bỏ, là người không ai thực sự nguyện ý tới gần."
"Không, không phải!" Hoàng Vân Anh vội vàng phủ định.
Tần Mạn Ân nhìn về phía Hoàng Vân Anh, khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt lại trống rỗng. "Không sao, chị đã quen rồi."
"Không, không phải như vậy..." Đừng như vậy, đừng bức cô, đừng lộ ra biểu cảm như vậy.
"Đừng khóc!!" Tần Mạn Ân chìa tay lau nước mắt trên mặt Hoàng Vân Anh không nhịn được chảy xuống, trấn an nói, "Không sao, không sao đâu. Không cần khó xử."
Cuối cùng khẽ vuốt mặt cô, chị đứng dậy mặc áo khoác mang giày đi về phía cửa phòng.
"... Tần Mạn Ân!" Hoàng Vân Anh nhắm mắt lại, ngay cả khi biết rõ bản thân thật ra đang giả vờ ngớ ngẩn, là tự chui đầu vào rọ, nhưng mà ── cô không muốn trong cuộc đời của mình sẽ để lại áy náy sâu sắc như thế, "Tôi muốn."
Mặc kệ sau này... đi từng bước, tính từng bước vậy.
Cô nên sớm giác ngộ, khi vào nhà trọ kia, gặp được đám người bọn họ, cuộc sống của cô đã sớm không phải một mình nữa.
Phía sau cô, Tần Mạn Ân chậm rãi xoay người, trong đôi mắt đong đầy dáng vẻ thoải mái không muốn xa rời.
Đây là lần đầu tiên chị giả vờ không khỏe, giả vờ đáng thương...
Ôm lấy cô gái đang mềm lòng, dịu dàng hôn lên nước mắt của cô, vừa định hôn lên môi cô, lại bị bàn tay nhỏ bé của cô ngăn lại.
"Nói rõ ràng trước, là người thân, không phải tình nhân. Chị, chị không thể chạm vào tôi giống như trước được." Hoàng Vân Anh cường điệu nói.
"... ừ. Vậy có thể ngủ chung một chỗ không?"
"Đương nhiên không được!"
"Vậy, chị có thể ngủ ở dưới đất không?"
"... Cũng không tất cả người nhà đều ở chung một chỗ, chị, chị về nhà trọ trước đi, đừng làm Quý Tiết lo lắng."
"Chị lén