“Đã trở lại? Thuận lợi không?” Nguyễn Ân Nhi đem văn kiện trên mặt bàn quăng vào ngăn kéo.
“Đương nhiên, tôi đã ra tay, còn có cái gì không làm được sao? Lúc trước ồn ào do có làm phẫu thuật thẩm mĩ, sợ bị người khác tìm ra khiếm khuyết, vì thế không nên để tôi đi… ?” người phụ nữ bị gọi là“Cô Đình ” có dáng người hoàn mỹ, vai nhỏ ,mông thon, hai chân thon dài cao thẳng nhìn qua giống như người mẫu, thân thể mảnh mai, mày kiếm mắt hổ nhìn rất có tinh thần. Chị ta vừa vào cửa liền cầm áo khoác trong tay quăng lên sô pha, rồi mới đặt mông nằm lên sô pha. Chị lười biếng uỡn thắt lưng, thỏa mãn than dài một tiếng , sau đó mới phát hiện phía sau bàn làm việc của Nguyễn Ân Nhi còn có một cô gái mộc mạc đang đứng.”Vị này là?”
“Giao thức ăn sao?” khuôn mặt sạch sẽ, không đeo trang sức gì, quần bò cùng áo thun giá rẻ , mái tóc dài tùy ý vén sau tai… giống như cô bé nông thôn, “Thuần phác” như thế ? Đình Hy nhìn Hoàng Vân Anh rộng rãi cười cười, gật đầu.
“《 lâu lan 》 cần một bộ tập tranh để tuyên truyền cho phim, có hứng thú không?”
“Không có! Tôi vừa thất tình, không có linh cảm.”
“Tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa đợi cô ấy uống thuốc xong, cậu đưa cô ấy về giúp tôi.”
“Chở cô ấy?”
Nguyễn Ân Nhi đứng lên đi vào phòng nghỉ thông với phòng làm việc, lúc mở cửa , xoay người nói với Hoàng Vân Anh, “Đình Hy, chủ nhà lầu 6 .”
Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại, Lâm Kỳ thư ký của Nguyễn Ân Nhi liền mang theo một cái gói to màu đen đi vào. Sau khi nhìn người phụ nữ trên sô pha một cái, Lâm Kỳ liền khom người chào “Cô Đình”, rồi mới đưa cốc nước tới trước mặt Hoàng Vân Anh, lấy một hộp thuốc đưa cho cô.
Đình Hy tò mò nhìn, cũng không hỏi nhiều.
Hoàng Vân Anh nhìn thứ trong tay trước nay chỉ mới nghe tên, cuối cùng hôm nay mới nhìn thấy thuốc tránh thai khẩn cấp , lộ vẻ sầu thảm cười, lấy ra viên thuốc nuốt vào, không nhận lấy cốc nước Lâm Kỳ đưa qua .
“Còn có cái này, là thuốc tránh thai hằng ngày và thuốc chống tác dụng phụ .” Lâm Kỳ công thức hoá nói, chờ Hoàng Vân Anh mặt không đổi sắc tiếp nhận, Lâm Kỳ nhìn cô bằng nửa đuôi mắt, trong lòng hiện lên một tia đồng tình và có chút tò mò. Đồng tình cô bị phụ nữ khác coi như công cụ sử dụng, tò mò vì không biết cô có cái gì đặc biệt khiến cho Nguyễn giám chế muốn sử dụng lâu dài… Nhưng chuyện này không phải là chuyện chị ta nên nghĩ nhiều . Xoay người, Lâm Kỳ hướng Đình Hy khẽ gật đầu liền lui ra ngoài.
Sau một lúc lâu.
“Xin hỏi cô là?” Đình Hy thật sự rất ngạc nhiên.
Hoàng Vân Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc trong tay một hồi lâu, mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Đình Hy ── vị chủ nhân cuối cùng cô phải hầu hạ, giọng nói bình tĩnh vững vàng, “Tôi là nô lệ của các chị.”
What?
Dọa chị ta nhảy dựng! Đình Hy vừa lái xe vừa liếc trộm Hoàng Vân Anh. Hóa ra là quản lý nhà trọ mới tới, nói cái gì là nô lệ của bọn chị, hại chị còn tưởng rằng Nguyễn Ân Nhi học mấy tên ác thú phú hào mua nữ nô để chơi đùa chứ! Nhưng… Đình Hy tinh tế quan sát Hoàng Vân Anh khóe mắt đuôi lông mày… một bộ dáng xuân tình vừa lui , không phải là bị Ân