Trong gương, cô vẻ mặt mê ly, tóc dài rối tung, mái tóc ẩm ướt tuỳ ý xõa lên đầu vai cùng nhũ hoa trước ngực, đen bóng cuộn sóng, một phần tóc còn khéo khéo đặt lên phía trên đầu nhũ yêu kiều, theo động tác cắm rút của người phụ nữ phía sau mà khẽ trượt.
Ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng không phát ra nổi nữa, thân thể bị cao trào , kɧoáı ©ảʍ tràn ngập như phong bế toàn bộ cơ năng, yết hầu tắc nghẹn, dựa vào một chút khí tức còn sót lại để duy trì hô hấp, tay chân vô lực, sao lại như thế ──
Ánh mắt dừng ở nơi chị ta vô tình xuất nhập, chính là nơi đó. . . Rõ ràng đã muốn vô lực thừa nhận, rõ ràng không ngừng run run, co rút lại, không thể kháng cự lại hung khí làm cho người ta sợ hãi của chị ta, làm sao từ nơi đó còn có thể không ngừng truyền đến lửa nóng khoan khoái, cảm giác vô cùng thỏa mãn cùng. . . cảm giác khuây khoả không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cực lạc, bị chị ta đụng vào, bị chị ta chống đỡ tràn đầy, mỗi một tấc huyệt thịt đều sảng khoái làm cho cô không muốn dừng lại, lại vạn phần sợ hãi dưới kɧoáı ©ảʍ cực đoan này cô sẽ chết mất ── mâu thuẫn như thế, khó nhịn như thế, vừa vui mừng, vừa tuyệt vọng, cô. . . cô bị trúng độc sao?
"Thấy rõ không, " người phụ nữ vuốt tóc cô, hôn gáy cô, "Có phải bị làm rất thích không?"
"A ừ. . ." Nhắm mắt lắc đầu, cô cái gì cũng không biết.
"Mở to mắt!" người phụ nữ to giọng, mở cổ họng khàn khàn ra lệnh, phần eo động một lần so với một lần đều mạnh hơn, một lần so với một lần đều nhanh hơn, "Ừ ── "
"Ừ a. . . A a. . . Không!" Không được, cô sẽ điên mất!" Nguyễn, Nguyễn Ân. . . A a ──" cuộn mình cong ngón chân, co rút từ bắp chân một đường hướng về phía trước, từ u huyệt giữa hai chân thổi quét toàn thân.
Phảng phất bị hung hăng xoắn chặt, người phụ nữ nặng nề thở gấp, ở một trận cấp tốc động cuối cùng liền buông xuống du͙© vọиɠ lên đỉnh.
Để cô gái trong lòng xuống, cánh tay phải ôm thắt lưng cô đặt cô lên bồn rửa tay bên cạnh, tay trái đỡ eo cô, Nguyễn Ân Nhi cúi người kề sát tấm lưng trơn trượt của Hoàng Vân Anh, cúi đầu xuống, nhìn tuyết phong hồng hồng gần trong gang tấc, tay phải mơn trớn vùng bụng bằng phẳng mềm mại của cô dần trượt lên nắm lấy tuyết nhũ.
"Thân thể của cô, rất thoải mái." Người phụ nữ hiếm khi khen ngợi một câu.
Hoàng Vân Anh khốn quẫn vạn phần, nghĩ đến chị ta châm chọc cô dâʍ đãиɠ, liền phản xạ muốn phủ nhận, "Tôi, tôi không có." Nho nhỏ tiếng.
Nguyễn Ân Nhi cười nhẹ một tiếng, "Tôi đang nói tôi ── cô vừa mới nói cái gì?" người phụ nữ ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt tinh tường như ác thú.
"Cô đang nói, tôi vẫn chưa làm cho cô thích sao? Hử?" Tay phải buông bầu vú ra, đi thẳng đến hoa huyệt dưới thân sớm đã là một mảnh đống hỗn độn.
"Không!" Hoàng Vân Anh bối rối đè lại bàn tay có ý đồ tác loạn của chị ta, cầu xin tha thứ lắc đầu, "Đừng. . ."
"Không cần khách khí, có qua có lại. Cô làm cho tôi được thoải mái như thế, tôi đương nhiên cũng phải làm cho cô được hảo hảo hưởng thụ mới được."
"Không. . ." Cô thật muốn khóc, "Tôi, tôi có. . ."
"Có? Có cái gì?" ngón tay dài thăm nhập khe hở khẽ vuốt hoa hạch.
"A. . ." Hoàng Vân Anh rêи ɾỉ một tiếng, giờ phút này mỗi chỗ trong hoa huyệt đều không thể lại thừa nhận nửa điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huống chi lại là âm đế mẫn cảm nhất, thân thể nếu không có chị đỡ lấy sớm đã xụi lơ trên đất, cô bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo gợi cảm trong gương kia của chị, khuất phục dưới dâʍ uy của chị , "Có hưởng thụ . . ."
"À? Cảm giác như thế nào?" ngón tay dài nhẹ nhàng trượt.
"Đừng. . . A. . ."
Ngón tay khẽ ngừng, nhưng vẫn ở khe hở tạo ra áp lực. "Tôi đang nghe."
"Rất, rất thoải mái. . ."
Nhìn biểu tình