Tần Mạn Ân đã trở lại.
Hoàng Vân Anh vội vàng bỏ ống nghe điện thoại xuống, tắt nhạc, nghênh đón.
Tần Mạn Ân mặc một chiếc áo thun chữ T rộng thùng thình trông rất lượm thượm, quần bò màu đen còn dính đầy bùn đất, làm cho người ta nghĩ không ra chị ta mới từ đâu trở về. Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt của chị ta, đa số mọi người nhất định sẽ xem nhẹ cách ăn mặc của chị. Da trắng tự nhiên, khi bị ánh sáng chiếu rọi sẽ phản xạ ra vầng sáng, khuôn mặt so với mấy người khác trong nhà trọ có vẻ nhu hòa hơn, nhất là ánh mắt kia, trong suốt giống như một cô gái xinh đẹp.
"Tần tỷ tỷ, buổi chiều tốt lành. Chị... Chị ăn cơm không? Hay là muốn nghỉ ngơi trước?"
Tần Mạn Ân biểu tình thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc gì, "Quý Tiết có ở đây không?"
Hoàng Vân Anh lắc đầu.
"Tôi ngủ một chút."
"Chị, chị... Muốn tắm một cái không? Tôi đi pha nước tắm cho chị."
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mạn Ân nhìn Hoàng Vân Anh. Quản lý này còn làm sao? - "Ừ."
Quản lý đương nhiên không cần làm đến mức này, nhưng Hoàng Vân Anh cũng không biết... Bởi vì cả Nguyễn Ân Nhi và Trương Tuệ Minh đều dùng hết, cô cũng đã xem công việc của bản thân là một "hầu nữ tư nhân". Nếu đã quyết định nhẫn nại ba tháng, cô nhất định sẽ không làm thất vọng tiền lương.
Pha nước tắm xong, Hoàng Vân Anh nhìn chung quanh phòng khách một chút, rồi mới đi đến sô pha bên cạnh, nhìn mỹ nữ đang nằm ngang trên sô pha, nhưng cũng không mở miệng gọi chị.
Tần Mạn Ân nhắm đôi mắt đẹp, biểu tình thả lỏng, hô hấp đều đều ổn định, trên tai vẫn còn đặt ống nghe điện thoại.
"... Tần tỷ tỷ?" Không có phản ứng.
Hoàng Vân Anh cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó về phòng ngủ cầm gối và chăn, tấm chăn mỏng manh chỉ đắp tới bụng, còn gối thì nhét vào dưới đầu Tần Mạn Ân. Cô đã cố gắng bước đi hết sức nhẹ nhàng, nhưng Tần Mạn Ân vẫn mở mắt, hàng lông mi dài phẩy phẩy, ánh mắt mù sương, thấy chị ta ngơ ngác nhìn Hoàng Vân Anh, Hoàng Vân Anh sợ tới mức không nhúc nhích nhìn thẳng chị, kết quả chị ta lại nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế thoải mái liền một lần nữa nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Giống như... một con mèo con đang mệt rã rời.
Hoàng Vân Anh cười cười, điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, ngồi một bên lẳng lặng nhìn.
Mùa hè, sau buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ thủy tinh tràn ngập khắp phòng, chiếu rọi sáng ngời tất cả mọi thứ, lộ ra một cỗ hài đồng như tràn ngập sinh mệnh lực hoạt bát vui. Trên sô pha trắng tinh, một đôi nữ nữ trẻ tuổi một nằm một ngồi, lẳng lặng ngủ say, người nữ lộ ra gương mặt tinh xảo tinh thuần, phảng phất như một thiếu nữ không hề lây dính những thứ dơ bẩn thế tục , cô gái ngũ quan tú nhã nhưng không thể xem là xuất chúng, nhưng lại mang một hương vị làm cho người ta càng xem càng thoải mái, càng xem càng không dời được mắt, có lẽ cô đang có một giấc mộng đẹp, khóe môi cô gái khẽ cong lên, tươi cười ngọt ngào dịu dàng ...
Khi Quý Tiết đi vào phòng khách, nhìn thấy chính là một hình ảnh như thế.
Lịch trình mới đã được xắp xếp, những ngày được nghỉ ngơi của Tần