Trong giây lát lâm vào bóng tối, Hoàng Vân Anh căn bản cái gì cũng không nhìn thấy, chính là theo phản xạ muốn chạy trốn, cách càng xa cửa càng tốt. Nhưng không đợi cô phản ứng, cánh tay đã bị một người nắm chặt gắt gao trong tay.
"Cô có biết... ở cổ đại khi nô ɭệ chạy trốn bị xử trí ra sao không?" - Thanh âm giống như đến từ địa ngục.
Hoàng Vân Anh không có biện pháp cả người run rẩy theo: "Tôi, tôi không biết..."
"Đừng sợ! Đừng sợ a! Tối hôm qua đều vượt qua được, còn có cái gì đáng sợ! Nếu mỗi ngày đều sợ hãi như vậy, cô nhất định không chống đỡ nổi qua ba tháng! Cô không thể sợ. Trên thế giới này chuyện cô sợ đã có quá nhiều rồi, tuyệt không thể lại tăng thêm!
Trương Tuệ Minh một cước đá văng rương hành lý bên chân. Vốn tâm tình hôm nay của chị rất tốt, buổi tối còn mời tổ kịch bản đi ăn cơm, nhưng lúc tâm trạng chị vốn đang tốt đều vì nhìn thấy cô thu thập hành lý nháy mắt liền chuyển thành tức giận!
Cô gái này!... ...... ...
"Đàn ông thì lấy phương pháp xử tử sau đó phơi thây, nữ nhân thì ném vào nhà chứa cho đàn ông chơi đến chết!"
"Tôi, tôi không phải nô ɭệ!" Hoàng Vân Anh lấy dũng khí cãi lại. Nhiều năm như vậy, cô luôn nhắc nhở bản thân gặp bất cứ chuyện gì đều phải bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi, nhưng thành quả huấn luyện của cô từ khi vào nhà trọ này đều biến mất.
"Không sai, cho nên tôi sẽ không đem cô đùa chết... chỉ đem cô chơi đến chết khϊếp!"
"A!" Người phụ nữ vung bàn tay, Hoàng Vân Anh tựa như một bộ quần áo bị ném tới trên giường.
"Không" Cô buổi chiều... mới đổi qua drap giường, không, không thể, thân thể của cô vẫn còn đau... Hoàng Vân Anh muốn chạy trốn xuống giường, người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng kéo mắt cá chân của cô, đem cô kéo lại lên giường, đem cô ấn xuống giường, thuần thục kéo quần áo trên người cô xuống.
"Ân a..." đầu tiên xâm nhập, là ngón tay thon dài của chị ta. Ngón tay truyền đến cảm giác thít chặt làm chị vừa lòng, nhưng còn không đủ để trấn an tức giận của chị. Đêm nay, chị không chỉ muốn xả bớt lửa giận, mà càng muốn làm cho cô gái này ghi nhớ thật sâu!
"Không, a..." Đêm qua bị đối đãi thô bạo sớm khiến cánh hoa mềm mại sưng đỏ không chịu nổi của cô dị thường mẫn cảm, miệng hoa huyệt càng không chịu nổi nửa điểm gió thổi cỏ lay, hiện tại hai ngón tay đẩy vào rút ra kia như lưỡi cưa ở trong cơ thể cô cắt qua làm cô khó có thể chịu nổi.
"Nhẹ, nhẹ chút, xin chị...."
Thanh âm của người con gái nũng nịu đáng thương cầu xin vừa vào tai, một cảm giác bén nhọn khoáı cảm liền nhanh chóng chạy dọc sống lưng, lướt qua hai vai, cuối cùng xâm nhập vào ngực Trương Tuệ Minh. - Khóe môi Trương Tuệ Minh cong cong, lực đạo trong tay không hề giảm lại càng gia tăng, chọc cho người con gái bật tiếng khóc cùng tiếng rêи ɾỉ ngày càng nồng đậm.
Cái gì cũng không nghĩ được, cái gì cũng không làm được, thân thể tựa hồ như không thuộc về chính bản thân cô, bị người phụ nữ gắt gao đặt trên giường, cảm giác duy nhất của Hoàng Vân Anh chính là địa phương đang bị tùy ý đùa bỡn kia.
Người phụ nữ tà ác đâm vào thật sâu, xoáy tròn, phảng phất nội huyệt nhỏ hẹp cất giấu bảo vật không ngừng