"A? A! Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thất thần, đến rồi sao? Bao nhiêu tiền ạ?"
Thanh toán tiền xuống xe, Hoàng Vân Anh chạy nhanh đến nhà vệ sinh lần trước đi qua dùng nước vỗ vỗ mặt. Trương Tuệ Minh thật sự rất, rất. . . Cô suy nghĩ nửa ngày vẫn là nghĩ không ra từ ngữ thích hợp hình dung, tóm lại thật sự rất là cái kia. . . Hại cô nửa đêm trong tình trạng kiệt sức phải dậy đổi ga giường. . .
Nhưng có lẽ bởi vì ngày hôm qua thỏa mãn chị ta, vì thế hôm nay lúc cô nói muốn xin phép đi gặp bạn, chị ta chỉ hỏi bạn nam hay nữ liền gật đầu đồng ý. Quý Tiết với Tần Mạn Ân ăn xong bữa sáng cũng ra cửa, ban ngày chắc hẳn sẽ không trở về, Nguyễn Ân Nhi cũng chưa bao giờ đột nhiên trở về vào ban ngày , còn Đình Hy. . .
Đình Hy hai ngày nay cũng không trở lại, đây cũng là nguyên nhân cô vội vã xin phép nghỉ để tìm gặp Tôn Hiểu Trang, cô thật sự không hy vọng Tôn Hiểu Trang vì không biết gì mà đi yêu Đình Hy, đánh mất trái tim.
Vào thư viện, Hoàng Vân Anh liền phát hiện Tôn Hiểu Trang cũng đã đến, Tôn Hiểu Trang đề nghị đến quán cà phê bên cạnh ngồi xuống chậm rãi tán gẫu, Hoàng Vân Anh cười khổ một tiếng, gật gật đầu. Bây giờ toàn thân cô cũng chỉ đủ tiền để gọi xe về, bởi vì đang vội, cô cũng không thể chậm chạp ngồi xe điện ngầm rồi lại đi bộ về nhà trọ, vì thế, cầu trời phù hộ quán cà phê có đồ uống giá 2 đồng trở xuống.
"Vân Anh tỷ, bộ sách kia thế nào?" Tôn Hiểu Trang tươi cười ngọt ngào, làm cho người rất dễ dàng sinh ra thiện cảm với cô.
Hoàng Vân Anh có chút ngượng ngùng cười cười, "Ừ, đúng là, có chút. . ."
"Sắc, đúng không?" vẻ mặt Tôn Hiểu Trang có chút tinh quái nhỏ giọng tiếp lời cô.
Ngượng ngùng nhìn ngó xung quanh, Hoàng Vân Anh buồn cười gật gật đầu.
"Nếu tỷ tỷ thích, em có thể giới thiệu cho tỷ mấy bộ khác càng hay hơn!"
"Không, không, không cần!" Hoàng Vân Anh vội vàng xua tay, mỗi lần nghĩ đến bộ dáng Trương Tuệ Minh dào dạt hứng thú xem quyển sách đó, chân liền mềm, làm sao dám mượn quyển sách này về nữa.
"Ha ha! Phản ứng của Vân Anh tỷ cũng giống em lúc trước mới xem qua những quyển sách này!"
"Ha ha. . ." Cười gượng hai tiếng, Hoàng Vân Anh liếm liếm môi, không muốn quanh co lòng vòng làm gì, "Hiểu Trang, lần này hẹn hẹn em chủ yếu muốn thẳng thắn nói với em một chuyện."
". . . Chuyện lần trước bất ngờ gặp gỡ sao?" giọng điệu Tôn Hiểu Trang rất thoải mái, nhưng trên gương mặt dâng lên hai luồng đỏ ửng rất rõ ràng.
Hoàng Vân Anh có chút ngoài ý muốn, ". . . Đình Hy nói với em?"
"Đúng, " Tôn Hiểu Trang hơi rũ mắt, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.
". . ." Hoàng Vân Anh nhìn trạng thái ngượng ngùng của Tôn Hiểu Trang, cảm giác bất an lan tràn khắp thân thể, giống như sắp đối mặt với nguy hiểm ── "Hai vị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, không ngại