"Trương Tuệ Minh. . ."
Nhìn thấy Hoàng Vân Anh vươn tay về phía chị ta, đáy mắt Nguyễn Ân Nhi hiện lên sương mù, liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau bên cạnh, từ trên mặt đất nhặt quần áo của Hoàng Vân Anh lên mặc vào cho cô, rồi mới ôm lấy cô đi vào thang máy, lấy xe chạy đến bệnh viện.
"Trương Tuệ Minh. . . Tôi thật choáng váng. . . Đợi lát nữa, đợi lát nữa lại nấu cơm cho chị. . ."
"Ừ? Tại sao tôi lại. . . Ở trên xe? Trương Tuệ Minh. . ."
"Trương Tuệ Minh. . ."
Két ── tiếng lốp xe ma sát với mặt đường trong đêm đen phát ra tạp âm vang dội, chói tai.
Nguyễn Ân Nhi thần sắc nặng nề nhìn thẳng phía trước, một lát sau, mới một lần nữa khởi động xe đi tiếp.
Bệnh viện Khắc thị - Phòng bệnh.
Khắc Minh Nhi theo y tá đi vào phòng bệnh, ánh mắt mười phần yêu khí nhìn Nguyễn Ân Nhi đang yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giuờng, cầm lấy bệnh án bên cạnh xem vài lần, nở nụ cười.
"Cô làm?" Khắc Minh Nhi quay đầu cẩn thận đánh giá Hoàng Vân Anh trên giường bệnh, "Một người có thể làm ra thành quả giống như cưỡиɠ ɖâʍ như thế này, tôi nên khen cô đao thương không ngã, hay là nên nói cô không biết thương hoa tiếc ngọc mạnh tay bẻ hoa đây?"
". . . Lúc nào cô ấy mới tỉnh lại." Nguyễn Ân Nhi nhìn đồng hồ trên tường, hỏi.
"Bình thường mà nói, hết sốt sẽ tỉnh, trừ phi cô ấy không muốn tỉnh."
". . . Nói rõ ràng."
"Trong thời gian hành kinh bị người ta chơi đến không còn sức lực, mất nước, sốt cao, a, vùиɠ ҡíи còn bị rách nhẹ, không muốn tỉnh cũng không có gì kỳ quái đúng không? Tôi nói cô cũng quá ── tỉnh. . ." Khắc Minh Nhi ngậm miệng, mỉm cười nhìn vẻ mặt suy yếu của Hoàng Vân Anh.
Hoàng Vân Anh vừa mở mắt liền thấy một y tá đứng bên cạnh cô đổi bình thuốc. . . cô ở bệnh viện?
"Bác sĩ Khắc, bệnh nhân đã tỉnh, tôi đi báo cho chủ nhiệm Lương." Y tá nhanh chóng nói.
Hoàng Vân Anh theo tầm mắt y tá nhìn sang bên cạnh giường ── . . . người phụ nữ yêu mị! Một người phụ nữ mặc áo bác sĩ màu trắng, thân hình thon dài cao ngất, làn da trắng nõn gần như tinh khiết,mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch , còn có tóc quăn. . .
"Sao cô lại nhìn tôi mê luyến như thế, người nào đó đang muốn ghen tị đấy." - Bác sĩ xinh đẹp kia cười nói.
Ừ? Hoàng Vân Anh khó hiểu nhìn xung quanh ── "Nguyễn tỷ tỷ? Sao chị lại ở chỗ này?" Cô cố gắng nâng người ngồi dậy.
"Ha! Nguyễn Ân Nhi, trong mắt người ta căn bản không thấy cô nha!" Khắc Minh Nhi trêu chọc nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, cô gái này gọi Nguyễn "Tỷ tỷ", hơn nữa còn ngạc nhiên khi thấy cô ta ở bệnh viện. . . Vậy người đem cô chơi thành như vậy không phải Nguyễn Ân Nhi? Ách... Không phải chứ. . .
Nguyễn Ân Nhi mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khắc Minh Nhi. Còn không đợi chị ta nói thêm cái gì khác, một nữ bác sĩ trung niên đẩy cửa đi vào.
Nữ bác sĩ nhìn tình trạng của Hoàng Vân Anh, xác nhận không có gì khác thường liền rời khỏi.
Khắc Minh Nhi đem bệnh án thả lại bên cạnh giường, nhìn Hoàng Vân Anh ôn hòa nói, "Yên tâm, hết sốt, lại nằm viện quan sát thêm hai ngày, không có việc gì thì có thể xuất viện. Bình thường chú ý tẩm bổ thêm một chút, tẩm bổ cho thân thể. Mặt