Hoàng Vân Anh bấm nút thang máy xuống lầu, khẽ thở dài.
Khu biệt thự tư nhân cách xa sự ồn ào của thành phố, nên âm thanh phanh lại của ô tô có vẻ phá lệ chói tai, nhưng nếu trước mặt cô là một vị tiểu thư nhìn người khác ngạo mạn ương ngạnh không ai sánh bằng kia, thì tiếng phanh lại đó quả thực giống như âm thanh của đấng cứu thế.
Trương Tuệ Minh và Nguyễn Ân Nhi đều ở nhà trọ, vì thế người lúc này về nhà trọ chỉ có thể là Quý Tiết và Tần Mạn Ân. Ban ngày lúc nghe được tin tức kia cô còn có chút lo lắng không biết Tần Mạn Ân có phản ứng gì khác thường không, hiện tại tiếng phanh kia đã trực tiếp nói cho cô kết quả. Hơn nữa, Quý Tiết phanh lại mạnh như vậy, rất rõ ràng cũng mang theo cảm xúc.
Khi cửa thang máy mở ra, ngoài cửa, Quý Tiết nhìn thấy cô liền giật mình, dường như bị cô dọa sợ.
Nhìn mỹ nữ thanh nhã nằm trên đầu vai của Quý Tiết, Hoàng Vân Anh khẽ gật đầu, "Tôi đi nấu ít canh giải rượu."
Quý Tiết khẽ hừ một tiếng, cũng không thèm nói gì.
"Tần Mạn Ân! Cô thanh tỉnh một chút đi! Người phụ nữ kia rõ ràng đang đùa giỡn cô! Cô ta vốn chưa hề chấm dứt với bạn trai, mỗi khi đổi một người đều hẹn cô ra ngoài, còn làm như tốt bụng kêu để cho "Muội Muội" thẩm tra! Gặp quỷ! Có con người nào mù đến mức không nhìn ra cô có ý với cô ta, cô ta căn bản chỉ muốn mượn cô nâng giá trị của mình lên mà thôi! Bây giờ tên phú nhị đại nào cũng ném tiền cho cô ta, không muốn coi tiền như rác dùng để tìm kiếm vai diễn trong giới nghệ sĩ cô ta liền quay sang cô. Ngay cả quỷ cũng biết đến việc này, chỉ số thông minh của thiên tài nhà cô ném đi đâu rồi?"
"Cô không cần nhiều lời, tôi muốn một nhân vật, cô sắp xếp đi."
"Tôi sắp xếp? Được, bây giờ tôi phải đi tìm Nguyễn Ân Nhi, để cho cô ta đá Đỗ Vi ra khỏi đoàn làm phim, cô cũng đừng nghĩ lấy được nhân vật gì."
"Quý Tiết ── "
Cốc cốc cốc!
Nghe được hai người khắc khẩu, Hoàng Vân Anh bưng canh giải rượu đứng cạnh cửa phòng ngủ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành phải gõ gõ cửa ý bảo cô đã đến.
Bên giường, Quý Tiết trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng Vân Anh liền nhíu chặt mày, nhưng nhìn thấy canh giải rượu trong tay cô, liền lạnh lẽo, nghiêm mặt, ngậm miệng lại, xoay người ngồi vào sô pha hút thuốc.
"Tần tỷ tỷ, canh giải rượu, uống vào sẽ thoải mái hơn." Hoàng Vân Anh đem khay đặt lên tủ đầu giường.
Tần Mạn Ân nửa nằm trên giường, nhìn Hoàng Vân Anh, lại nhìn Quý Tiết, khẽ mở nút áo trước cổ ra để giảm bớt khó chịu, hơi hơi lộ ra da thịt trước ngực.
"Đắng không?"
". . . Có chút."
"Cô uống trước một ngụm đi."
Hoàng Vân Anh không rõ tại sao, nhưng vẫn lấy thìa uống một ngụm ── "A. . ."
Nước canh vừa mới vào miệng, hương rượu nồng đậm trong nháy mắt đập vào mặt cô, thắt lưng bị người ta ôm vào lòng, bị thô lỗ xâm nhập, chất lỏng trong miệng bất thình lình bị kẻ xâm lược dã man thổi quét không còn một giọt.
Sau một lúc lâu, Tần Mạn Ân mới buông Hoàng Vân Anh ra, liếc nhìn thần sắc âm trầm của Quý Tiết, "Như vậy, liền không đắng nữa."
Chị ta rốt cuộc đang say hay tỉnh vậy? Hoàng Vân Anh quệt lau vết nước bên khóe miệng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, "Tôi đi đổi cái thìa khác."
"Không cần, cô đút cho tôi là được rồi. Hay là cô không muốn?"
Hoàng Vân Anh không biết nói gì nhìn Tần Mạn Ân trước mắt, không biết là cô nhìn nhầm, hay là Tần Mạn Ân say rượu sẽ biến thành một con người khác, lúc này Tần Mạn Ân, khóe mắt đuôi lông mày mang theo một cổ mị ý hấp dẫn người khác, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn, non mềm tràn đầy xuân sắc, cái cổ thon dài lộ ra đường cong tao nhã, quần áo trước ngực nửa lộ ra, nửa dấu đi hấp dẫn người ta muốn nhìn trộm.
"Tần Mạn Ân!"
"Ừ? Không phải cô