Trương Tuệ Minh với Tần Mạn Ân vừa đi, nhà trọ nhất thời lại trở nên trống vắng, Quý Tiết chưa đi cùng, nhưng cũng đi sớm về trễ, Hoàng Vân Anh cũng không quá để ý đến chị ta.
Nằm trên giường vài ngày, cuối cùng Đình Hy cũng không ngồi yên được, nhưng thời tiết tháng tám rất độc, chị đang bị bó thạch cao với cả vết thương trên người vẫn còn băng chưa tháo ra không thích hợp với việc ra bên ngoài, Hoàng Vân Anh đành phải đưa chị ra ngoài ban công, tạm thời để cho chị phơi nắng ở đây, miễn cho bản thân chị ở trong phòng đến mốc meo thật sự trở thành xác ướp.
Ánh sáng bên ngoài rất mạnh, mỗi trang tạp chí đều rất chói mắt, tiện tay ném tạp chí sang một bên, Đình Hy quan sát Hoàng Vân Anh đang đứng bên cạnh.
"Cần cái gì ah?"
Chị vốn không thích cùng phụ nữ nói chuyện phiếm, tuy rằng lúc "yêu đương" chị cũng hay cùng phụ nữ nói chuyện phiếm, nhưng cùng phụ nữ nói chuyện phiếm quả thực là việc cực kỳ nhàm chán. Nhưng. . . hiện trạng của chị bây giờ còn nhàm chán hơn, hơn nữa, Hoàng Vân Anh này so với những loại phụ nữ trước kia chị hay chơi đùa có điểm bất đồng.
"Cô làm sao tốt nghiệp đại học được?" Đại học nào lại dạy dỗ ra loại người đi làm công việc này?
". . . Có thể không nói được không? Tôi biết tôi đã bôi đen danh dự của trường cũ."
Nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt cô đơn lẫn chút tự giễu, sự trào phúng ở khóe miệng trong nháy mắt tiêu thất. Nhất thời chị cũng quên mất bản thân đang định nói chuyện gì.
"Đình tỷ tỷ thì sao? A! Xin lỗi, tôi không nên hỏi, thực xin lỗi." thật ra cô không có ý muốn thám thính chuyện gì cả, cô chỉ là theo thói quen lễ phép hỏi lại một câu mà thôi.
"Lịch sử học." Đình Hy đáp.
Hoàng Vân Anh khẽ cười cười, "Vậy chị nhất định rất thích chụp ảnh. Dùng ống kính để nhìn thế giới so với mọi người dùng mắt thường để nhìn có phải không giống nhau không?" có chút hứng thú hỏi.
". . . Cô thử một chút sẽ biết."
Đình Hy bảo Hoàng Vân Anh lấy máy chụp ảnh bảo bối của chị từ trong phòng đem ra, cả một buổi sáng, Đình Hy giống như một cô giáo vừa kiên nhẫn vừa nghiêm khắc dạy Hoàng Vân Anh, Hoàng Vân Anh cũng học rất chăm chỉ, thỉnh thoảng còn viết lại ghi chú, hỏi lại những vấn đề khó hiểu, cố gắng tiêu hóa những gì vị nhiếp ảnh gia này nói ra, nhìn như đơn giản, kì thực tràn ngập trí tuệ và tâm đắc, mãi đến khi ── điện thoại của cô vang lên.
"Này này này! Đố cậu ngày mai là ngày gì!" âm thanh hào hứng của Linh Vũ truyền vào tai Hoàng Vân Anh, làm cho tâm tình của cô cũng trở nên sunɠ sướnɠ.
"Ngày mai? 10 tháng 8? Hình như không có gì đặc biệt mà. . . Chẳng lẽ là ngày đầu tiên cậu và luật sư Vũ hẹn hò ah?" Hoàng Vân Anh cười trêu ghẹo nói.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên nụ cười tươi mát, mềm mại của cô, lóe ra những tia sáng nhẹ, gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc khẽ theo làn gió vờn qua má cô bay lên, nhẹ nhàng lung lay trên không trung. Cô nâng lên một ngón tay mảnh khảnh đem sợi tóc kia vén ra sau