"Tỉnh?" Âm thanh vang lên khi vừa nghe thấy tiếng động phát ra.
Đình Hy đang dựa vào trên giường, chợt phát hiện tứ chi của chị đã bị dây thừng dài to gắt gao cột vào trụ giường.
Châm chọc nhìn Hoàng Vân Anh đang đứng ở bên giường, Đình Hy hoàn toàn không có sợ hãi.
"Sao vậy, thì ra cô có hứng thú bị ngược a? Sớm nói một chút, tôi sẽ rất có hứng thú dạy dỗ cô."
Nhìn vào cái tình huống hiện tại, tuy rằng vừa nãy cô có lá gan đem bản thân đánh ngất, nhưng Đình Hy cực kỳ tin tưởng ── cô gái này tuyệt đối không dám giết chị. Mà tóm lại cô cuối cùng có hay không giết chị, vì hành vi hôm nay nhất định cô sẽ hối hận cả đời!
"Chị có biết, Linh Vũ là một nữ nhân tốt không?" Hoàng Vân Anh xoay người, từ trên bàn trà cầm lấy một cái máy quay đùa nghịch.
"Chị có biết, cô ấy đối với tôi quan trọng như thế nào không?" Hoàng Vân Anh vòng qua giường, đem máy quay để ở trên đầu giường.
". . . Cô làm gì vậy!" Đình Hy sắc mặt dần dần có chút khó coi.
"A. . . Tôi có thể làm gì sao? Chị có biết. . . hiện tại tôi hận bản thân không có năng lực như thế nào không?" Nhìn Đình Hy nhíu mày nén giận, thanh âm Hoàng Vân Anh tràn đầy tuyệt vọng.
"Tôi trước kia, chưa từng oán qua ông trời bất công, bởi vì tôi vẫn tin tưởng, ông trời công bằng. Vì thế tôi không oán. . . Cho dù bị người khác khi dễ, bị người khác nhục nhã, tôi cũng không hận, bởi vì tôi cảm thấy ông trời đã đối với tôi tốt lắm rồi, hắn cho tôi 2 người cha mẹ tốt nhất trên đời, cho tôi người bạn tốt nhất. Vì thế. . . bất kể gặp phải chuyện gì, tôi đều tự nói với mình. . . Không sao hết, tôi rất hạnh phúc! Tôi rất hạnh phúc! Ha ha. . . Ha ha. . . Ha ha ha ha. . . Tôi có phải rất ngốc hay không? Có phải rất ngốc hay không? Đúng vậy, chị đã nói, chị chưa có gặp qua nữ nhân nào so với tôi ngốc như vậy."
". . ."
Hoàng Vân Anh quỳ gối trên giường, cởi áo ngủ của Đình Hy, lấy kéo cắt nát qυầи ɭóŧ của chị, đưa lưng của chị cùng với mông lộ ra ngoài dưới máy quay.
Tươi cười rạng rỡ, Hoàng Vân Anh từ trên bàn trà cầm lấy một cây ── chổi lông gà.
"Cô dám!" Cô..., Cô lại dám!
Bốp! Vết máu nổi lên theo nơi chổi lông gà hạ xuống ngay tại đầṳ ѵú của chị.
"Mẹ nó! Hoàng Vân Anh... Cô muốn chết!" Đình Hy cắn răng tức giận nói. Cô dám nhục nhã chị như thế!
"Hưu ── bốp! Tôi vốn dĩ rất đáng chết."
"Bốp!" Từ thời điểm tồi tệ lúc tôi gặp được chị, Bốp! Tôi nên chết rồi! Bốp!
"Tôi nếu như chết sớm một chút" thì Linh Vũ cũng sẽ không vì tôi mà lâm vào nguy hiểm. . ." Bốp!
"Tôi nếu như chết sớm một chút ──" Hoàng Vân Anh trên tay tiếp tục "Nếu tôi thật sự đã chết, ba mẹ làm sao đây? Làm sao đây!" Bốp bốp bốp bốp bốp!
"Chị có biết ba mẹ tôi phải trả giá bao nhiêu mới làm cho tôi khỏe mạnh sống đến lớn như thế này hay không? Chị có biết vì bọn họ tôi có thể chịu được những gì không!"
"Thế giới này vì cái gì lại có loại người như chị tồn tại! Vì cái gì chị lại không coi người khác là người, tùy ý đùa bỡn tình cảm vô tội của người khác, vì cái gì mà loại người cặn bã biến chất như chị vẫn sống đến bây giờ! Vì cái gì! Sinh mệnh của chị lại dựa vào thống khổ của người khác mà tồn tại! Sự tồn tại của chị đều đến từ máu và nước mắt của người khác!"
"Có bao nhiêu người muốn ăn thịt cắn xương của chị! Có bao nhiêu người nghĩ đến phương pháp tàn nhẫn nhất để gϊếŧ chị, chị biết chứ!"
Hoàng Vân Anh một bên hét lên tất cả uất ức, một bên dùng hết sức lực đánh Đình Hy, mông của Đình Hy nhanh chóng sung huyết, sưng đỏ, làn da bị rách, máu tươi chảy ra. . .
Chị vẫn ẩn nhẫn không nhúc nhích cố gắng không phát ra thanh âm, nhưng mồ hôi lạnh lại làm bại lộ việc chị đang nhẫn nại vô cùng đau đớn. Nhưng mà so với cảm giác đau trên thân thể càng làm cho chị khó chịu hơn là... âm thanh tuyệt vọng đến mức tận cùng của cô.
"Nếu như gϊếŧ chị, có phải hay không sẽ có rất nhiều người có thể được cứu? Chỉ cần gϊếŧ chị, chị sau này sẽ không đem đến tai họa cho người khác! Chỉ cần gϊếŧ chị. . . Nhưng mà, tôi không dám. . . Tôi không dám!" Hoàng Vân Anh ném chổi lông gà, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn thân thể Đình Hy, nước mắt