"Quý tổng!"
Phía sau truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần của Đinh Giai Cầm xinh đẹp, Hoàng Vân Anh ngẩng đầu, đúng lúc cùng tầm mắt Quý Tiết đụng nhau. Đuôi lông mày của nữ nhân khẽ nhếch, mắt phượng lông mi dài, thật xứng với cái mũi thon dài cùng với cánh môi no đủ, khuôn mặt góc cạnh của chị có vẻ không có lúc nào là không biểu lộ ra tính cách của tiểu thư sang trọng
Cầm lấy phong thư, Quý Tiết liếc mắt nhìn Đinh Giai Cầm, rất tự nhiên đỡ thắt lưng Hoàng Vân Anh dậy: "Sao hôm nay lại rảnh tới đây?" Nói xong, còn giống như cặp tình nhân vô cùng thân thiết hôn xuống môi cô.
Nhìn Đinh Giai Cầm lúc nãy châm chọc khiêu khích cô có chút thay đổi sắc mặt, chỉ có thể bị động để Quý Tiết ôm vào văn phòng của Địch Phi Vân, khi đi ngang qua bàn công tác của Đinh Giai Cầm, cô dựa vào ánh sáng rõ ràng nhìn thấy gương mặt dị thường vặn vẹo ...
Haiz... Cảm giác thấy con cóc ăn được thịt thiên nga, nhất định rất khó chịu đi ah. Hoàng Vân Anh nhịn không được nghĩ.
Vào văn phòng, Quý Tiết liền buông lỏng thắt lưng Hoàng Vân Anh ra, ngồi xuống ghế làm việc của Địch Phi Vân, mi nhăn lại, dường như rất không kiên nhẫn đánh giá cô.
"Cô không có lòng tự trọng sao?"
Hoàng Vân Anh xem phong thư trong tay chị: "... Cám ơn chị, Quý tỷ tỷ." Mặc kệ Quý Tiết ngày thường đối xử với cô ra sao, ít nhất vừa nãy chị đã giúp cô, nói tiếng cảm ơn cũng đúng đi.
Quý Tiết chân mày nhăn càng sâu "Tôi rất ngạc nhiên cha mẹ cô làm sao giáo dục được cô, háo sắc dâm đãng tôi còn có thể lý giải, dối trá làm ra vẻ cũng coi như là bản tính của nữ nhân, nhưng mà bị người ta đạp ở trên đầu châm chọc nói móc, cố ý làm khó dễ, cô vậy mà chỉ biết nén giận? Hoàng Vân Anh, cô là tự cam chịu hay là trời sinh bản tính nhu nhược?"
"..." Nghe Quý Tiết dùng từ khó nghe chất vấn, Hoàng Vân Anh liếm liếm môi, thoải mái cười cười, "Cám ơn Quý tỷ tỷ đã quan tâm, có thể đem phong thư đưa cho tôi không?"
"Điên mới quan tâm cô!" Quý Tiết tức giận đem phong thư quăng đi.
Lần thứ hai nhìn thấy phong thư từ bên cạnh bay đi, ngay cả khi có tính nhẫn nại nhiều năm dưỡng thành, Hoàng Vân Anh cũng phải hít sâu vài cái mới xoay người đi nhặt phong thư.
Phong thư là một sổ tiết kiệm cùng với thẻ tín dụng, mặt khác còn có tiền lương tháng đầu, tháng trước tính toán đã xài mất hai ngàn, tiền còn lại còn mượn Linh Vũ ba ngàn còn có một triệu năm...
"Cám ơn Quý tỷ tỷ, tôi về nhà trọ trước."
"Đứng lại." Quý Tiết khẽ cắn môi, chị thật sự là đã nhìn không nổi bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của cô nữa!"... Cô từ chức đi, tôi không thể gặp cái đồ đê tiện lúc ẩn lúc hiện cả ngày ở trước mặt tôi."
Đứng một hồi lâu, Hoàng Vân Anh xoay người nhìn phía Quý Tiết: "..."
Gặp ánh mắt của cô rõ ràng có chút tức giận, ngược lại đáy lòng Quý Tiết có chút nhảy nhót, khóe môi khẽ giương: "Sao vậy, cuối cùng không phục?"
"Quý tỷ tỷ... Chị bị người ta khi dễ sao?"
"Hừ!" Quý Tiết lông mi nhăn lại, "Ai dám!"
"Đúng vậy, ai dám." Hoàng Vân Anh cười cười, chậm rãi đi