Trương Tuệ Minh nằm nghiêng bên cạnh Hoàng Vân Anh, tay phải rất tự nhiên đặt trên ngực cô, tiện tay thưởng thức.
“Không được từ chức. Nếu ngại tiền không đủ, tôi có thể bảo Vân di tăng thêm, hoặc là tôi đưa thêm cho cô.” Tối hôm qua lúc nghe cô nói từ chức, chị đang cao hứng phát tiết, không để ý lắm . Đêm nay sau khi mời tổ kịch ăn cơm, chị tuy là chủ chi nhưng lại muốn ra về trước, chính là nghĩ muốn tiếp tục giống như tối hôm qua vui vẻ chơi đùa một phen, kết quả liền thấy cô bé này cư nhiên dám thu thập hành lý!
Cô nghĩ ai cũng có thể tự do ra vào nhà trọ này hay sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?
Cô còn dám bảo chị đi tìm cô gái khác! Chị nếu có thể tùy tiện leo lên cô gái khác thì còn muốn cô làm gì nữa!
“Không, không cần. ừ ──” tuyết nhũ bị chị dùng sức nắm chặt, Hoàng Vân Anh nhịn không được kêu rên.
“Cô quyết tâm không làm?” Được rồi! Chị quả thật hai ngày này có hơi quá một chút, nhưng chị đã nghẹn bảy năm, mỗi lần ra ngoài đều có chó săn đi theo, lúc về nhà thăm mẹ lại bị lão già kia nhìn chăm chú, ngày hôm qua trở về lại mang theo một bụng lửa, vì thế. . . có hơi ép buộc cô một chút.
“Tôi, tôi không từ chức được, tôi không thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Hoàng Vân Anh giải thích nói ra tâm tình uất ức.
Vân di, làm tốt lắm! Trương Tuệ Minh trong lòng khen ngợi, trong tay cũng buông lỏng sức lực, lại tiếp tục nhẹ một chút nặng một chút chòng ghẹo.
Từ khi năm người bọn họ chuyển vào đây sống, quản lý cứ một người rồi lại một người đổi liên tục, hơn nữa càng ngày càng khó tìm người, nghĩ cũng biết Vân di tốn bao nhiêu công phu mới tìm được cái “nha đầu thông phòng ” như thế, để cho cô chạy mất, không biết đến bao giờ mới tìm được người thay thế, hơn nữa có trời mới biết người kế tiếp có thể hợp khẩu vị với chị hay không, dù sao cũng phải để cho chị phát tiết một khoảng thời gian đã.
Đứng dậy kéo lại rèm cửa sổ, làm cho bên trong hoàn toàn tối đi, Trương Tuệ Minh lại nằm trên thân mình kiều mềm của Hoàng Vân Anh . Ngày mai không có quay phim cũng không có hoạt động gì, chị có thể tận tình phóng thích một chút, cũng không thể để cho ánh mặt trời phá hủy đêm vui của chị được.
“A. . .” ý thưc được số mệnh của bản thân Hoàng Vân Anh buông tha cho việc chống cự cùng cầu xin tha thứ, nhưng thời điểm bị đôi môi kia hôn đến choáng váng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã quên mất cái gì đó── a! Cơm rang trứng! Lầu 5!
“Trương tỷ! Mời, mời chờ một chút, nữ nhân lầu 5 muốn ta ── a. . .” Lời còn chưa dứt, người phụ nữ trên người đã đem lửa hung khí nóng to cứng rắn đâm vào thân thể của cô, ở chỗ sâu trong cơ thể cô xoay tròn nghiền nát, “A a. . .”
“Còn không có thỏa mãn tôi, cô liền tính đi hầu hạ những người khác? ừ?” Lầu 5, Nguyễn Ân Nhi ?
“Không phải. . . ừ, a. . .”
Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ cửa