Cô nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng đứng trong phòng khách. Cô là bị làm sao lại có thể cho Chaeyoung vào nhà?
Trong đầu cô luôn có âm thanh liên tục nhắc nhở: đuổi cô ấy ra ngoài đi.
Nàng rời đi nửa ngày, lúc quay lại nàng đã đổi một bộ quần áo khác. Tay phải nàng xách theo một túi hành lý, trong ngực còn ôm một chậu cây nhỏ, đứng trước sofa ngoan ngoãn nhìn cô.
“Vừa rồi ở cửa tiểu khu có bà cụ nhờ em giúp chút chuyện vặt, làm xong bà ấy đưa cho em một chậu hoa, bảo chăm mấy ngày nữa là nó sẽ nở hoa đấy. Nhà chị ánh sáng tốt hơn nhà em nhiều, em có thể đặt nó ở đây không?”
Ánh mắt đầy chờ mong nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm chậu cây xanh mướt trong tay nàng, cảm thấy nó và cô chủ của nó đều không hợp với nơi này. Cô lạnh lùng mở miệng: “Không thể.”
“Được rồi, em sẽ đặt nó ở ban công nhé.” nàng đặt hành lý xuống, ôm theo chậu cây nhỏ, “ngựa quen đường cũ” mà đi đến ban công.
Cô hít sâu một hơi, trước khi quen nàng cô cũng không biết hóa ra hít thở sâu thật sự có thể khiến cho con người ta hồi phục cảm xúc.
Cô không thèm đi xem nàng đang loay hoay ở ngoài ban công chọn chỗ tốt để đặt chậu cây, kéo kéo cà vạt xoay người đi về phía phòng ngủ.
Sau khi treo áo vest lên, Lisa ngồi ở trên giường một lúc. Trước kia cô chưa bao giờ để bản thân vẫn còn mặc quần áo đi làm mà ngồi trên giường cả.
Không lâu sau cô lại nghe thấy âm thanh lục đục truyền đến từ phòng khách, rốt cuộc vẫn lo lắng mà bước ra ngoài.
Ra đến phòng khách, vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn Chaeyoung, chỉ thấy nàng ngồi trên sofa mở túi hành lý lấy ra một bộ áo ngủ, bên cạnh còn có một cái hộp rất quen mắt.
Cô nhìn thấy chiếc hộp trong tay nàng, nhất thời đã quên so đo chuyện nàng mang áo ngủ đến nhà cô.
“Đó là cái gì?”
Nàng ngượng ngùng ho khan một tiếng, mặt cũng hơi đỏ, nhéo nhéo một góc hộp rồi oán trách.
“Lần trước chị cũng mua mà, bây giờ sao lại làm như không biết thế.”
Lúc nàng ở tiệm thuốc mua cái này, nàng cũng không hề cảm thấy thẹn thùng. Thậm chí nghĩ đến khi mình và Lisa lần đầu tiên chủ động đi đến nhà đối phương đều mang theo thứ này, giống như nó là lễ vật gặp mặt, nhất thời còn cảm thấy có chút buồn cười.
Huyệt thái dương của cô giật giật, cô cố chuyển ánh mắt qua mấy bộ đồ ngủ trên sofa, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Tôi có đồng ý cho cô ở lại đây sao?”
“Chúng ta đã nói rõ sẽ làm người yêu của nhau nửa năm, nhưng chị không tới tìm em nên em cũng chỉ có thể tới tìm chị thôi.”
Hóa ra là lỗi của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào cái miệng đang nói nhảm kia của nàng, nghĩ tới công việc thích hợp nhất với nàng phải là —— nhà tang lễ, đem chết nói thành sống đối với nàng mà nói chắc là không khó.
Cô đành cam chịu rũ mắt xuống, hoàn toàn không có biện pháp đối với nàng.
————
Nước ấm xối xuống