Cô nhận được lời mời từ chủ nhiệm lớp vào dịp Lễ Giáng Sinh năm hai Đại học, mời cô trở về trường cũ đảm nhiệm vị trí giám khảo tiết mục văn nghệ. Khi học năm nhất cô cũng đã nhận được lời mời nhưng vì không có thời gian nên đã từ chối. Theo truyền thống, giám khảo bao gồm những sinh viên ưu tú tốt nghiệp hằng năm.
Trong suốt những năm học tập tại trường, cô luôn là trợ thủ đắc lực của giáo viên. Sau khi tốt nghiệp luôn được các thầy cô khen ngợi, nêu gương cho học sinh khóa sau.
Cô không mấy hứng thú với hạng mục giải trí mang tính tập thể này. Các tiết mục nghệ thuật thường niên luôn quanh quẩn ca hát, khiêu vũ hoặc hài kịch, không có gì khác mới mẻ hơn.
Người phía bên trái cô là đàn em khóa dưới, cũng từ sự hào hứng ban đầu biến thành hụt hẫng. Mãi đến khi tiết mục ngâm thơ kết thúc, tiết mục múa đơn bắt đầu thì mới cảm thấy được khán phòng trở nên sôi động hơn.
Cô một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Màn biểu diễn đến từ một nữ sinh với dáng người thon thả, đầu đội một lớp vải mỏng đang nhảy điệu múa Ấn Độ trên sân khấu. Nhìn một lúc rồi cô cúi đầu xuống, ghi số điểm lên giấy.
Người ngồi bên cạnh nhiều lần dùng khuỷu tay chạm vào người cô.
“Học trưởng, chị tốt nghiệp đã lâu, liệu có biết Park Chaeyoung cấp 3 khóa 2 không? Haha, giáo viên thường xuyên gọi cô ấy xuống văn phòng nói chuyện, nhưng mỗi lần có tiết mục biểu diễn gì thì đều do cô ấy đảm nhiệm.”
Bên ngoài ồn ào tiếng nhạc xập xình, người ngồi bên cạnh thì cứ phấn khích ra sức kể: “Em nghe nói nữ sinh cấp 3 khóa 3 vừa biểu diễn tiết mục ngâm thơ vừa rồi là bạn gái cô ấy đấy. Hình như họ Cha thì phải? Hai người bọn họ tại Hội Thao còn yêu nhau bị chủ nhiệm lớp bắt gặp. Có điều cô ấy thật sự rất xinh đẹp, chị có cảm thấy vậy không?”
“Tôi không cảm thấy gì.”
—————
Những hồi ức xa xưa ùa về trong suy nghĩ của cô, Chaeyoung vẫn ở bên cạnh kể chuyện lần đó múa không cẩn thận, chân giẫm phải mảnh sắt trên sàn nhà, vừa xuống sân khấu liền được đưa ngay đến bệnh viện băng bó. Giải thưởng đành nhờ chủ nhiệm lớp đi nhận hộ.
Nàng nhìn thấy trong trường thỉnh thoảng vẫn có vài ba phụ huynh ra vào, nàng không ôm cô nữa, chỉ chọc vào cánh tay cô.
“Chúng ta đi quanh quanh sân tập được rồi, nơi đó tương đối mát mẻ.”
“Tùy em.”
Sân tập ở phía sau rừng cây nhỏ, tiếng ồn ào của trường học bị ngăn lại bởi những tán cây um tùm.
Cả hai kẻ trước người sau, mãi đến khi xung quanh không còn ai. Nàng nắm lấy cổ tay cô, đặt tay mình vào trong túi quần cô.
Mặt đường có chút trơn, cô bước chậm lại một chút, đi thêm một lúc mới ra khỏi đường mòn.
Trong ba năm học cấp 3, nàng thích nhất là sau khi ăn tối xong, cùng bạn học đến sân tập xem người ta chơi bóng rổ, sân bóng rổ có lẽ mới được tân trang lại cách đây không lâu, ánh mắt nàng bỗng trở nên dịu dàng.
“Lisa, lúc học cấp 3 chị có chơi bóng rổ không?”
“Có.”
Vậy cô nhất định rất lợi hại.
Nàng nhìn xung quanh sân tập, rất nhanh tầm mắt bị thu hút về phía khu dụng cụ cách họ một khoảng. Nàng rút tay trong túi quần cô ra, chỉ về phía trước.
“Những dụng cụ đó vẫn còn ở đây này.”
Cô bị Chaeyoung kéo sang bên đấy, chỗ này vẫn yên tĩnh giống như trước đây. Khu dụng cụ bị chắn