Bầu không khí ở đây vắng vẻ thiêng liêng, tĩnh lặng nhưng mang nặng sắc màu huyền bí.
Vài người lúc đầu còn uể oải cước bộ leo lên bậc thang, nay đều hết sức chăm chú nhìn chăm chăm bức tượng Phật vĩ đại trước mắt.
Ngôi đền dần chìm trong nắng chiều màu đỏ đồng, ráng hồng trải dài trên bầu trời.
Nàng nhìn về rừng cây xa xa thần bí mà hùng vĩ, nàng chưa bao giờ thấy qua cây nào to lớn như vậy, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, áng mây nhạt màu nhuộm ráng chiều lên vạn vật, từng cơn gió thổi qua lớp cỏ dại trong hang động cùng rêu xanh trên đá dày đặc.
Nàng đã viếng qua rất nhiều chùa miếu, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy lòng mình xúc động như vậy. Dường như mọi người đều trầm mặc trước nền văn minh ngàn năm, đáy lòng tràn ngập niềm cung kính.
Ánh tà dương phảng phất trên mặt mỗi người, làm nội tâm nàng trào dâng cảm xúc.
Nàng thầm nghĩ nếu lúc này có Lisa bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
————
Buổi tối trở lại khách sạn, Sonia vào ngâm mình tắm trước, Ginting ngồi trên giường gọi điện thoại cho bạn trai.
Nàng nằm nhoài trên giường một lúc rồi đi ra bể bơi bên ngoài, gọi điện thoại cho cô.
Campuchia so với trong nước trễ hơn 1 tiếng, chỗ của cô mới hơn 10 giờ, bây giờ cô đang làm gì nhỉ?
Sau khi cuộc gọi kết nối, nàng mơ màng im lặng nhìn ra mặt hồ màu xanh thẫm.
“Alo!”
“Chị ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Có phải vì không có em ở bên nên chị không ngủ được?”
Bên kia yên lặng vài giây, nàng thậm chí cho rằng cô đã ngắt điện thoại, nàng muốn nhìn màn hình, liền nghe thấy tiếng cô trả lời, giọng nói vương chút mệt mỏi: “Vì sao gọi điện cho chị?”
Nàng dùng chân vẫy nước trong hồ bơi.
“Em nhớ chị nên không ngủ được.”
“Ừ, hôm nay đã đi những đâu?”
“Bọn em buổi chiều đã đi viếng rất nhiều đền miếu, quang cảnh mặt trời lặn ở đó thật sự rất đẹp, chị nhất định phải đến xem khi có dịp. Nước trái cây ở đây ngon mà rẻ, em đã uống rất nhiều. Bên ngoài khách sạn bọn em ở chính là phố quán bar, vô cùng náo nhiệt.”
“Em bây giờ đang ở đâu?”
“Em đang ở khách sạn, hôm nay em đã uống nhiều nước trái cây rồi nên không muốn đi chơi chỗ nào nữa cả.”
“Ừm, nếu có thì nên đi cùng mọi người, đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi, em sẽ nghe lời chị, không chạy loạn.”
Hai người rơi vào im lặng, bỗng nàng