Trong tiếng rên rỉ đứt quãng của nàng xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của Lisa, Chaeyoung luống cuống tay chân vội vàng tắt video trong tay.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đời này nàng chưa bao giờ trải qua giây phút vừa xấu hổ lại bối rối như bây giờ.
Có lẽ nàng không có cơ hội giải thích nữa rồi, có khi nào cô cho rằng chính nàng cố ý quay video lại để đe dọa cô không?
Khoan đã! Hình như thật sự có thể dùng nó để uy hiếp cô ở bên mình……
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, nàng cho rằng cô sẽ mở miệng nói cái gì đó. Không ngờ cô sớm đã không thèm nhìn đến nàng, không nói một lời và cánh tay đang cố dùng sức muốn mở còng tay phát ra tiếng lớn đến mức như là muốn phá hủy chiếc giường.
‘Cô là ai, rốt cuộc cô đã làm gì tôi’ – kiểu câu hỏi tiêu chuẩn này cô cũng không thèm hỏi……
Nàng nhìn gân xanh nổi đầy trên cánh tay và trên trán của cô, may mắn nàng đã phòng ngừa trước, đã lót miếng đệm ngực trên cổ tay cho cô, nếu không theo tư thế mạnh mẽ như này của cô thì hiện tại tay của cô khẳng định là không thể nhìn.
“Chị, chị đừng làm như vậy...”
“Mở ra.”
Sự giáo dục của cô thật tốt, gặp phải loại chuyện như này nhưng không hề giận dữ mắng nhiếc nàng.
“Haizz, càng thích chị hơn.” nàng nghĩ thầm.
Nhưng cả người cô bây giờ trông rất u ám, không khí toàn thân cô lạnh lẽo như tồn tại một tầng băng dày, không thể tan ra.
Chaeyoung cảm thấy cơ thể hơi lạnh nên cúi đầu nhìn xuống, chính mình không mảnh vải che thân đang đứng dưới giường.
Hai tay nàng không biết rốt cuộc nên che ở nơi nào, chân tay luống cuống nhìn thoáng qua Lisa, ngại ngùng nói: “Em, em đi mặc quần áo trước đã, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nói xong, nàng đến tủ quần áo tìm chiếc áo ngủ tua rua màu vàng cam mà nàng hài lòng nhất.
Tiếng kim loại va đập vào tường vang lên phía sau lưng nàng một lần nữa, nàng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ mặc quần áo.
Khi nàng buộc dây áo ngủ xong, cố giả vờ bình tĩnh đi đến đầu giường, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói cực kỳ đè nén của cô.
“Thả tôi ra, tôi sẽ không so đo chuyện này với cô.”
“Em có thể thả chị, chỉ cần…… Chỉ cần chị đồng ý sẽ ở bên em.”
Vì không có can đảm, nàng càng nói càng nhỏ dần.
Sau khi nghe những lời nàng nói, huyết áp của cô không ngừng tăng lên.
Hốc mắt cô đỏ lên, tay cũng từ từ siết chặt lại, đưa mắt nhìn nàng.
“Không thể, cô đừng mơ tưởng.”
Ánh mắt cô quá sắc bén, nàng bị tổn thương bởi giọng điệu căm ghét của cô, uất ức mà nói: “Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà.”
Cân nhắc đến lòng tự trọng của cô, nàng chịu đựng không nói là nàng biết trải nghiệm đầu tiên của cô đã được trao cho nàng.
Lý trí và sự giáo dục lúc này đã bị cô ném đến trên chín tầng mây, phẫn nộ cùng khó chịu tràn ngập cả trái tim cô.
“Tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô!”
Nàng bị giọng điệu dữ tợn của cô dọa sợ, cơ thể run run.
Nhưng chuyện này quả thật là nàng làm sai trước, cũng nên dỗ dành cô, việc này nàng đành phải xuống nước cầu xin mới được.
“Chuyện này là em làm không đúng, em không nên nhất thời xúc động làm ra loại chuyện này đối với chị. Nhưng dù sao em