Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Hơi thở của Giang Tình cũng đứt đoạn, tay đột nhiên rút về, lần này không biết có phải Trình Cảnh Ngôn bị ngữ khí kiên định của cô làm cho ngơ ngẩn hay là do lí do khác, mà lúc cô rút tay lại đặc biệt dễ dàng.
Hai người thở dốc có phần lợi hại.
Động tác của Trình Cảnh Ngôn bỗng chống ngừng lại, khuôn mặt anh hơi hiện lên sự buồn bã.
Giang Tình khẩn trương đến độ không dám nhìn anh, thân thể nhịn không được mà run rẩy, cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Trình Cảnh Ngôn bất động, Giang Tình cũng không rõ bản thân sao lại thế này, trong lòng liền xẹt qua một cảm giác mất mát không rõ.
Khi Tần Kiệt nói chia tay cô cũng không thấy mất mát như thế này.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng nói nhỏ của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền đến, trong giọng nói mang theo ý không cho cô từ chối, “Không cần? Vậy anh làm cho em cần.”
Gần đó là âm thanh hì hục dọn dẹp, hẳn là đã kết thúc chuẩn bị rời đi.
Giang Tình phát ra một ít động tĩnh, theo bản năng muốn thoát khỏi khống chế của Trình Cảnh Ngôn, nhưng không nghĩ tới Trình Cảnh Ngôn lại phản ứng còn nhanh hơn cô, bàn tay nắm lấy eo nhỏ, một lực đẩy mạnh, lưng cô lại muốn đụng phải mặt tường cứng đằng sau, Giang Tình chấp nhận nhắm mắt, lại không cảm nhận được đau đớn như mong muốn.
Bởi vì một bàn tay khác của Trình Cảnh Ngôn đã đỡ lấy lưng cô, mu bàn tay anh đánh thẳng vào tường.
“Gì vậy……”
Động tĩnh của hai người rốt cuộc khiến cho bên kia chú ý, bên kia chợt dừng lại xíu, ngay sau đó là tiếng bước chân chạy đi.
“Ha…”
Trên mặt Giang Tình đầy những đường đen dài, không chờ cô phản ứng lại, thì đã cảm giác được tay Trình Cảnh Ngôn chui vào dưới váy, thoáng một cái, liền kéo quần lót cô xuống…
Phía dưới lạnh căm căm.
“A…… Đừng……” Cô hỏn lọn hô một tiếng.
Nhưng chậm rồi ngón tay thon dài của anh đã chui vào hoa môi trước, chỗ đó bởi vì vừa mới bị kích thích nên ướt một mảnh.
Trình Cảnh Ngôn nhẹ nhàng cười, “Giang Tình, em ướt quá…”
Trong giọng của anh còn lộ ra một chút sung sướng.
Giang Tình theo bản năng mà kẹp chân, chỉ cảm thấy giọng nói của anh đặc biệt chói tai.
Sao cô có thể nhanh bằng người trước mặt được khi mà anh đã dùng một chân chen vào giữa hai chân cô, ngón tay thuần thục đẩy ra hoa huyệt, lòng bàn tay hoạt động tới hoạt động lui, lúc đầu ấn trên âm hạch, sau đó khảy theo hình dạng nó.
Cơ thể cô vốn mẫn cảm, dưới sự kích thích trực tiếp mềm, cong eo nâng mông muốn trốn đi.
Đáng tiếc là chân Giang Tình mặc dù dài, nhưng mũi chân không thể chạy thoát khỏi đùa giỡn của ngón tay kia, ngược lại làm cô đứng thẳng không được, nguyên người đều bám vào trên cơ thể anh, đôi tay bám vào vai rộng, nhỏ giọng khóc ra tới, “Không cần…”
Trình Cảnh Ngôn thuận thế ôm cô, banh chân cô rộng ra một ít, đốt ngón tay hoạt động vài cái,