Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Hai chân Giang Tình mềm nhũn, Trình Cảnh Ngôn nhân cơ hội đó liền thâm nhập vào.
“Ưm…… A……”
Ngón tay Trình Cảnh Ngôn sờ soạng bộ phận sinh dục của Giang Tình, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, âm hộ cô sờ lên trơn lùi như vỏ trứng gà, đến một sợi lông cũng không có.
Đây……
Đây chẳng lẽ là bạch hổ nổi tiếng trong truyền thuyết?
Con mẹ nó, cô gái nhỏ của anh chính là vưu vật !
Ngón tay Trình Cảnh Ngôn vuốt phần trên âm đạo non mềm, dọc xuống huyệt khẩu nhỏ hẹp, không chứa nổi một đốt ngón tay của anh. Trình Cảnh Ngôn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tách mép thịt ra, lòng bàn tay mò một chút liền tìm được viên âm hạch, nhẹ nhàng xoa ấn, dâm dịch bên trong theo lòng bàn tay anh chảy ra.
Trình Cảnh Ngôn trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Cô bé của anh nhạy cảm như vậy sao.
Chạm nhẹ một cái cũng ra nước…
“A…” Chân Giang Tình mềm đến không đứng vững, đôi tay không biết xấu hổ mà bám vào cánh tay rắn chắc của anh, ý thức được việc mình vừa làm, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô đang làm cái gì a?
Tại sao lại giống như có chút chìm đắm trong việc này?
Mâu thuẫn tâm lý quấy phá, cô càng muốn chống cự thì càng kích thích đến Trình Cảnh Ngôn.
Trình Cảnh Ngôn dựa vào vách tường câu lấy eo nhỏ của cô, một tay ôm người lên đùi, đôi môi anh tiến đến bên tai Giang Tình, nhẹ giọng dụ dỗ, “Nào, chân tách ra một chút thôi.”
Phía dưới cái mông mềm mại của Giang Tình có vật thể cứng ngắc chống lên, cô khó nhịn động động thân thể, liền nghe hơi thở Trình Cảnh Ngôn gấp gáp, âm sắc càng dồn dập, “Đừng lộn xộn.”
Bên tai Giang Tình bị hơi thở nóng bỏng thổi đến, tức khắc không dám lộn xộn nữa, “Không……”
Trình Cảnh Ngôn cảm thấy cô gái trong lòng rất thơm rất mềm, ngón tay linh hoạt thuần thục tách ra chân cô, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng phủ lên hoa huyệt, ấn lăn lộn âm hạch, trên dưới âu yếm nó.
Cái loại cảm giác tê dại mất hồn này từ chân tâm thổi đến dây thần kinh của Giang Tình, ngón chân xinh đẹp cuộn tròn lên, khoái cảm xa lạ bức trong cổ họng cô phát ra âm thanh vô cùng dụ hoặc, chỉ cần một chạm vào thân thể thì sẽ nhịn không được mà phát run.
Dâm thủy phía dưới làm ướt toàn bộ hoa huyệt mềm mại, lực xoa ấn của Trình Cảnh Ngôn bất giác tăng thêm, đầu ngón tay một chút liền tìm được điểm G cách rất gần với miệng huyệt, nhẹ nhàng chạm vào nó, nháy mắt tiếng hít thở của Giang Tình trở nên dồn dập, giữa hai chân đã trở nên lầy lội…
“Không…… A…… Từ bỏ……” Hai mắt cô ngập nước, khóe mắt đỏ lên nhìn hàm dưới kiên nghị của người đàn ông, ngửa đầu liều mạng thở dốc, lại sợ giọng của mình quá lớn khiến người khác nghe thấy.
Ngược lại thì lời xin