Từ ngày đề cập đến chuyện kết hôn đó, dường như quan hệ của hai người lại càng thân mật hơn đôi chút.
Vegas sống nửa đời người chưa từng đào tim móc phổi với ai, đến tuổi trung niên lại có một Pete bước vào tim, biết con người đối phương không thể chịu nổi cô đơn, vừa tự tin cũng vừa có chút bất an. Pete lại càng hiểu rõ bản thân có được báu vật gì, biết kiểu đàn ông trưởng thành gần như hoàn hảo như Vegas có sức hấp dẫn bao nhiêu, sợ bản thân không trói buộc được ông. Vì vậy, khi hai người có thể thẳng thắn chân thành nói đến chuyện kết hôn thì ít nhiều gì cũng mang lại chút cảm giác an toàn cho đối phương.
Pete đã hoàn toàn buông thả, gọi "Ba" hay "Chồng" thì dựa vào tâm trạng. Vegas nói hắn không biết trên dưới thì hắn lại tiến hành giáo dục ngược lại Vegas.
"Không phải ba muốn kết hôn với con sao?" Pete đắc ý, "Kết hôn không được nhưng chồng thì có thể gọi mà, cho ba được thỏa nguyện."
Về việc ngụy biện Vegas không nói lại hắn, chỉ nhéo mặt hắn rồi cũng tùy ý hắn.
Gần đây Pete bắt đầu bận, bản kế hoạch trong tay sửa đi sửa lại cũng không hài lòng, đã làm mấy ngày rồi. Từ trước đến nay mỗi khi hắn làm việc đều sẽ không biết tự chăm sóc tốt cho mình, thường xuyên quên mất bữa tối, khi về đến nhà cũng đã một, hai giờ; nằm xuống là ngủ ngay.
Vegas biết được lúc hai người đang ăn bữa sáng, nghe thấy vậy thì đột nhiên sắc mặt tối sầm đi, buông đũa, nặng nề đặt bát xuống: "Ỷ vào tuổi trẻ mà hủy hoại thân thể, chẳng phải tôi đã từng nói cơm thì nhất định phải ăn?
Pete là do chưa tỉnh ngủ nên mới lỡ miệng, gần đây làm việc liên tục, thiếu ngủ nghiêm trọng dẫn đến tâm trạng cũng không tốt. Bị Vegas răn dạy như thế, Pete cũng trở mặt, ném đôi đũa "cạch" một tiếng rồi đứng lên: "Không ăn nữa."
Pete vừa nói dứt lời thì xách túi đi ra ngoài. Vegas cũng không cản hắn, đợi hắn ra khỏi cửa mới nhìn bát cháo còn thừa một nửa trên bàn, khe khẽ thở dài.
Thật ra vừa bước qua cửa là Pete đã hối hận. Chỉ là hắn có sự khó chịu khi mới rời giường, đúng lúc chạm phải câu nhắc nhở của Vegas mới bùng phát ra lửa giận. Hắn biết mỗi ngày của Vegas không hề nhàn hạ hơn mình, bát cháo bát bảo thông thường kia, gạo đã nát nhừ, ít nhất Vegas phải dậy sớm hơn một tiếng để làm cho hắn.
Tóm lại dù thế nào, cũng không nên nổi giận với Vegas.
Pete biết bản thân không phải nhưng lại không thể quay đầu thừa nhận lỗi lầm, chỉ có thể bất chấp đi tới công ty.
Bận rộn lên thì Pete cũng không còn lòng dạ để suy nghĩ chuyện hồi sáng nữa, mở họp sứt đầu mẻ trán, đẩy nhanh tốc độ, đến khi ngẩng đầu dậy thì trời đã tối rồi. Hắn nhớ tới lời Vegas mắng mình lúc sáng sớm bèn ngoan ngoãn cầm điện thoại, chuẩn bị đặt cơm hộp.
Kết quả vừa mới mở App thì Vegas gọi đến.
"Xuống tầng." Vegas nói, "Dẫn em đi ăn, ăn xong sẽ đưa em về đây.
Pete thấy chua xót trong lòng, lên tiếng trả lời rồi gần như phi vội xuống tầng.
Vegas nhìn hắn ngồi trên ghế phụ, thắt đai an toàn thì đầu khởi động: "Không cáu kỉnh nữa?"
"Ba....." Pete đưa tay phủ lên tay phải của Vegas rồi nhỏ giọng nhận lỗi, "Con xin lỗi."
"Không cần xin lỗi." Vegas đánh tay lái, quay đầu nhìn hắn một cái, "Tôi chiều ra thói hư, tôi nhận."
Pete vui muốn chết, được hời còn ra vẻ thông minh: "Con biết ba thương con nhất mà."
Vegas không đưa đi xa quá, đi mất năm phút thì dừng lại. Đó là một tiệm mì, cửa hàng không lớn nhưng việc buôn bán lại rất tốt. Vegas nhìn Pêtd ăn sạch sành sanh bát mì thì lại gọi thêm một bát canh cho hắn.
Vegas đoán Pete còn phải bận việc mấy tiếng nữa nên dẫn hắn sang cạnh quán mì mua một chiếc bánh kem nhỏ, lại thêm mấy hộp bánh ngọt. Pete cắn một miếng bánh xốp đào rồi đưa tới bên miệng Vegas: "Nếm thử đi."
Vegas cúi đầu, ăn luôn trên tay hắn. Hai người xách túi đi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp một đôi tình nhân đi tới, tay nắm tay, thân mật.
Người con trai ngẩng đầu, ngay tức khắc tươi cười trên gương mặt cương cứng lại, chân cũng dừng bước, mất tự nhiên gọi một tiếng "Ba".
Cô gái bên cạnh cũng hoảng sợ, lùi về sau một bước tránh sau lưng Mark, không nói gì.
Vegas hỏi: "Bạn gái?"
"Vâng......" Mark chột dạ, dù sao bản thân đã kết hôn, ba cậu lại không biết vốn cậu và Pete không ở bên nhau thật, dù gì cũng có vẻ không được tốt lắm. ánh mắt liếc sang lại trông thấy Pete đứng bên cạnh Vegas. Mark giật thót trong lòng.
Sao Pete lại ở đây? Vì sao lại đi cùng ba cậu? Ba cậu biết Pete và cậu diễn kịch sao?
Một loạt câu hỏi bật ra, còn chưa kịp tìm manh mối thì Mark đã phát hiện, tất cả túi đều do Vegas xách, hai tay Pete trống trơn, chỉ có tay phải cầm một chiếc bánh xốp đào ăn dở.
Cậu cảm thấy hơi sai sai. Ai đi cùng các bậc cha chú mà thoải mái để người ta xách đồ? Sao ba cậu lại cam chịu hành vi vô lễ này của Pete?
Nhìn qua thế này, nếu bảo trạng thái của bọn họ là ba con thì chẳng bằng nói giống như.....Một suy nghĩ to gan vừa bật ra.
Mark tự dọa mình túa mồ hôi lạnh, cậu không dám đoán bừa nữa, chỉ có thể căng thẳng nói: "Ba ạ, sau này con sẽ giải thích với ba." Nói xong thì kéo cô gái kia vội vội vàng vàng xoay người, "Con đi