Khi Vegas về đến nhà Pete đang ngồi dưới đất xem bản đồ, trong tay còn xoay một chiếc bút chì. Vegas treo áo khoác lên trên giá rồi đi tới cúi người cho hắn một nụ hôn: "Đang xem cái gì thế?"
"Chúng ta đi chơi đi!" Pete chỉ vị trí được khoanh tròn, "Ngồi tàu hỏa tới Tây Tạng chơi."
"Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc này?" Vegas ngồi dậy, đeo tạp dề chuẩn bị đi nấu cơm tối, "Nếu đói thì ăn chút bánh nướng lót dạ đi."
"Hưởng tuần trăng mật đó." Pete cúi đầu tiếp tục xem bản đồ, "Muốn tìm một nơi không người, chỉ có hai chúng ta, ba sẽ chịu trách nhiệm ở bên con."
"Được." Vegas thấy hắn không nhúc nhích thì đi tới bàn ăn cầm một miếng bánh nướng đút cho Pete, nhìn hắn ăn xong thì phải vụn bánh bên khóe miệng giúp hắn, "Nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ xin nghỉ phép."
"Được." Pete cười, không xem bản đồ nữa mà đứng dậy đi theo Vegas vào phòng bếp, "Con làm trợ thủ cho ba."
Ăn xong cơm tối, hai người mở máy chiếu lên xem phim.
Bọn họ ngồi trên sô pha, Pete dựa vào Vegas, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt, thỉnh thoảng sẽ thì thầm trao đổi mấy câu. Khi sắp chìm vào giấc ngủ Vegas đứng dậy nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thì vẻ mặt có chút xin lỗi: "Xảy ra chuyện đột xuất, tôi phải đi một chuyến.
"Con chờ ba." Pete dụi dụi mắt, "Ba nhớ chú ý an toàn."
"Em ngủ trước đi." Vegas thay com lê, vừa khoác áo vừa đi tới hôn lên mặt Pete, "Nhớ sấy tóc đấy."
"Vâng." Pete vào phòng làm việc lấy cặp tài liệu và cốc nước ra cho ông, "Ba, về sớm chút nhé."
"Ừ." Vegas ôm hắn một cái, "Ngủ ngon."
Ngày thường Pete rất lười, chỉ dùng khăn tắm lau tóc mấy cái là đi ngủ luôn, đa phần đều là do Vegas kéo hắn dậy rồi sấy giúp hắn. Hôm nay không có Vegas, Pete vốn định tắm xong thì đi nằm luôn, nhưng nghĩ đến lời dặn trước khi đi của ông thì đấu tranh một lúc rồi thở dài đi lấy máy sấy.
Mới vừa sấy được một lát thì điện thoại đổ chuông. Pete không ngờ giờ này còn có người tìm hắn, ném máy sấy xuống rồi nhận điện thoại: "Alo?"
"Pete." Là giọng của Satra, dường như đang ở bên ngoài nên tiếng gió rất lớn, "Xuống tầng, ba ở dưới."
Trong lòng Pete đánh thịch một cái, cụp mắt xuống, lặng im mấy giây.
"Xuống tầng." Satra nói lại một lần nữa, "Hoặc là ba sẽ lên."
Pete đi mấy bước đến bên cửa sổ, quả nhiên trông thấy xe của Satra. Satra đứng dựa vào thân xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, trong bóng đêm lóe lên chút ánh lửa. Dường như là nhận ra ánh mắt của hắn, Satra hơi ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt tối tăm không nhìn rõ.
Việc làm ăn của Satra bận rộn ra sao Pete rất rõ, có những khi một hai tháng cũng chẳng thể trông thấy mặt ông ta. Vào giờ này, ở nơi này, tới cửa mà không báo trước, mọi điều khác thường đều dẫn đến một khả năng duy nhất
Satra tới hỏi tội.
Pete cười nhạt một tiếng, lấy một chiếc áo khoác rồi ra cửa. Hắn lê dép, khoác áo khoác đen trên vai, bên trong thì mặc một bộ đồ ngủ đi về phía Satra.
Từ lúc hắn xuất hiện, ánh mắt Satra đã nặng nề đặt trên người hắn, nhìn từ trên xuống dưới nhưng lại lần lữa không lên tiếng.
"Có chuyện gì ạ?" Pete dừng lại cách ông ta năm sáu bước chân, vẻ mặt thờ ơ, "Giờ đã khuya rồi."
Satra rít một hơi cuối cùng rồi vứt tàn thuốc xuống đất dùng chân di tắt, trong giọng nói đè nén lửa giận:
"Áo khoác không phải của mày đúng không."
Pete cười giễu, kéo áo khoác chặt hơn một chút rồi dừng vài giây mới mở miệng: "Ba đã dùng câu trần thuật rồi, chắc đáp án không cần con nói lại. Không cần phải ở đây thăm dò vô nghĩa, áo khoác này của ai ba biết rõ."
Từ trước đến nay Pete ở trước mặt Satra luôn là ngoan ngoãn hiểu chuyện, nào từng bộc lộ dáng vẻ cay nghiệt như vậy. Cho dù trước khi đến đây đã hiểu phần nào con người Pete không giống như vẻ bề ngoài, nhưng trước khi được tận mắt chứng kiến ông ta vẫn không ngờ sẽ càn rỡ đến mức này. Satra lập tức nổi giận, giọng nói cao lên vài độ, kích động bước lên vài bước: "Tao biết gì à?!"
"Ranh con!" Dường như sợ làm ồn đến người dân trong khu, Satra nhẫn nhịn giảm âm lượng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Có biết tao phát hiện như thế nào không? Có biết tao đã mất hết mặt mũi ra sao không?!"
"Con không có hứng muốn biết," Pete nhướng mi, ngáp một cái, "Nếu chỉ nói mấy điều này thì con về ngủ đây."
"Ngủ? Vội vã về ngủ với đàn ông à?" Nhìn thái độ không quan tâm của hắn, Satra thở hổn hển mấy tiếng, cảm xúc gần