Lúc dùng bữa sáng Mark chỉ vào hộp quà tặng hỏi Pete: "Anh mua gì đấy?"
Pete đang cúi người lấy bia trong tủ lạnh, nghe vậy thì quay đầu nhìn lướt qua: "Dụng cụ pha trà."
Cũng được." Mark muốn nói lại thôi.
Pete mở một lon bia, dốc vào miệng. Hắn thấy vẻ mặt như táo bón của Mark thì hỏi: "Có chuyện gì? Không ổn à?"
"Nói thế nào nhỉ," Mark đắn đo, "Ba tôi không phải kiểu quan chức trung niên điển hình, ông ấy không uống trà, không câu cá, cũng không đánh Thái Cực."
"Thế ông ấy làm gì?" Pete bất ngờ.
Mark thở dài. Cậu dùng đũa khuấy loạn bát cháo lên, một lúc lâu sau mới trả lời: "Thật ra tôi cũng không nói rõ được. Buổi tối là được nhìn thấy người thật rồi, đến lúc đó anh tự xem đi."
Vì đón tiếp ba chồng mà Pete tan tầm sớm, về đến nhà cũng không thay com lê ra. Hắn sắp xếp để cơm bày sẵn trên bàn, sau đó mang một chai rượu vang tới. Mark đeo cặp sách về nhà, ngồi trên sô pha đọc sách.
Pete nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Bible: "Chú ơi, nhớ chú."
Năm phút trôi qua, Bible không trả lời lại.
Trong chớp mắt tâm trạng của Pete trùng xuống.
Vốn đã không muốn ở đây diễn kịch với Mark, Bible lại còn không trả lời tin nhắn, quả thật là họa vô đơn chí. Hắn bực bội lướt xem vòng bạn bè, ngay lúc chuẩn bị tắt màn hình thì đột nhiên Bible nhắn tin trả lời. Pete nở nụ cười. Bible tựa như công tắc cảm xúc của hắn, từng hành động cử chỉ của đối phương đều khiến hắn phải để ý. Hắn thưởng thức kỹ càng ý nghĩa nuông chiều của chú đọc trên điện thoại được gửi đến một từ "Ngoan" này, rồi tự mình cảm thấy ấm áp.
Pete chọn một biểu tượng "Moah moah" cực kỳ ghê tởm rồi gửi đi, sau đó vui vẻ cất điện thoại.
Ở bên kia Mark đứng ghé bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên hấp tấp nhảy xuống ghế rồi chạy ra phòng khách, nói năng cũng lắp ba lắp bắp: "Ba tôi tới rồi! Tôi nhìn thấy xe của ông ấy!" Pete ngồi nghiêm chỉnh, trưng một nụ cười lễ phép trên mặt, sau đó đưa tay cho Mark. Mark cắn răng một cái rồi nắm lấy, cả lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Chuông cửa vang lên.
Pete xoa xoa ngón tay của Mark động viên rồi nắm tay đối phương đi tới cửa, mở cửa.
Người đàn ông ở ngoài cửa đứng thẳng tắp, khi ánh mắt đối diện với Pete thì đột nhiên con ngươi co rút.
Nụ cười của Pete cũng cứng cả lại. Mark nhút nhát sợ sệt mà gọi một tiếng: "Ba....." Pete không lên tiếng, mà người ngoài cửa cũng đứng im.
Lúc này Mark mới nhận thấy bầu không khí có phần kỳ lạ. Pete bóp tay cậu hơi đau, cậu khẽ giãy dụa vài cái thì đối phương mới buông ra. Cậu thấy hơi luống cuống, tuy không thích Pete nhưng cũng phải thừa nhận Pete là một người khéo léo, bề ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện,biết nói lời ngon tiếng ngọt, có thể khiến người khác hài lòng nên cậu vốn không lo lắng lắm, dù sao cũng đã có Pete.
Nhưng thái độ của Pete lại trở nên khác thường, sắc mặt cực kỳ ảm đạm, không chào hỏi cũng chẳng mời vào nhà.
"Ba ạ," Mark toát mồ hôi đầy lưng, vội vàng hoà giải,
"Anh Pete hơi căng thẳng một chút, ba...."
"Mark." Người đàn ông mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt lại chỉ nhìn Pete, "Con vào phòng ngủ đi, ba muốn nói chuyện riêng với cậu Phong mấy câu."
".... Vâng ạ." Mark càng cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng từ trước đến nay cậu không dám cãi lời ba nên quay đi nhanh như thể bỏ trốn, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại.
Vegas vươn tay ra, nắm lấy cổ tay Pete rồi kéo người vào phòng sách.
Vừa vào cửa thì Pete đã hất mạnh tay ông ra, đè nén lửa giận xuống rồi ngửa đầu gặng hỏi: "Ông là ai? Bible hay là Vegas?" Không đợi Vegas mở miệng thì hắn lại thở hổn hển bổ sung, "Tôi nên gọi ông là gì đây? chú hay là...... ba?"
Pete nói xong lời cuối cùng thì bỗng nhiên hốc mắt đỏ ửng, mũi cảm thấy xon xót, chỉ nói có mấy câu đã run rẩy nên đành cúi đầu che dấu.
"Phong." Giọng điệu của Vegas từ tốn nhưng cũng không cho phép từ chối, "Ngẩng đầu."
Pete không thèm để ý đến ông. Hắn cảm thấy nước mắt đã không thể giữ được nữa.
Từ khi còn học tiểu học thì Pete đã không còn khóc nữa.
Hắn không bao giờ phải lo lắng đến đời sống vật chất nhưng cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện tình cảm.
Hắn không có tình cảm sâu sắc với bất kỳ ai, với Satra lại càng không thể coi là thân thiết, đối phương chỉ để ý xem hắn có khiến mình nở mày nở mặt hay không chứ chưa bao giờ cố gắng hiểu hắn.
Pete dạo chơi nhân gian rất tự tại, lại bị không ít người oán hận là quá máu lạnh. Hắn cũng cảm thấy có lẽ bản thân không có trái tim, dù trên thân thể có thân mật hơn nữa cũng sẽ không sinh ra bất cứ ý nghĩ thừa thãi nào.
Bible, hay nói là Vegas, là người đầu tiên khiến hắn định tiến tới.
Kết quả ở trong mắt người ta lại là một trò hề! Pete hít sâu