Xóa "New Year Bonus: Itoshi Sae | Love at first sight" vì mình đọc lại thấy nó dubcon quá... Và mình chỉ thích đọc truyện mà cả hai đồng thuận, trái tim cùng hướng về nhau thôi. ????????
Cho nên nội dung gốc cho chìm xuống đáy biển nha, đây là bản re-write, có sử dụng một phần nội dung cũ.
*Mình đã sửa 1 xíu nội dung của "Jersey" để biến chap mới này thành tiền truyện.
Chap này khá là nhảm nhí ????
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Love at first sight.
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
(tự tưởng tượng ảnh mặt mình vô cái ảnh đại diện đó đi =)))
1
Thi thoảng khi đang chạy bộ, nụ cười của em lại len lỏi vào tâm trí của Sae, việc này diễn ra lần thứ mấy trong suốt hai tháng qua, hắn cũng không thể đếm xuể. Việc nhớ nhung một cô gái mình chưa từng gặp mới thật nực cười làm sao.
Ừ chỉ là một bức ảnh đại diện trên mạng xã hội thôi, nhưng Itoshi Sae thực sự khao khát gặp nàng ngoài đời, bằng xương bằng thịt. Tiếc thay, ảnh đại diện là tấm hình duy nhất em đăng trên twitter cá nhân của mình.
Gã muốn biết thêm về em.
Itoshi Sae gạt bỏ mọi suy nghĩ, quyết định đọc hết mấy nghìn cái tweet của em.
Không biết cái nào tệ hơn, em thích Rin hay là em ghét Sae.
1
Ngu ngốc, phát ngôn vớ vẩn trên mạng mà còn trưng nguyên cái bản mặt của mình lên, còn không thèm để private.
Là một kẻ dành 24/7 cho bóng đá, anh chẳng có thời gian để lên mạng đọc những comment ác ý về mình đâu. Itoshi Sae chẳng bao giờ màng đến lời dư luận bàn tán về anh, những gì anh thể hiện trên sân cỏ là đủ để làm họ câm mồm lại rồi
Nhưng mà, những gì em nói khiến Sae vô cùng bận tâm.
Cứ dăm ba bữa em lại tweet một câu chửi anh một lần, từ năm này qua năm khác. Đáng nể đấy? Chẳng hiểu em ghét hay say mê anh nữa. Hi vọng em cũng giữ được sự nhiệt huyết này khi nằm dưới cơ thể anh.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man của mình, Itoshi Sae nhấp một tí rượu vang, gọi điện cho người quản lý lúc nửa đêm.
"Gilorent, tìm thông tin của người này cho tôi."
Chuyện này, thật sự không giống mình tí nào. Nhưng anh không chán ghét điều đó.
.
.
.
Em không ngờ rằng có ngày mình lại nhìn thấy Itoshi Sae ngồi tại một quán ăn bình dân trong lúc đi làm thêm. Biểu tình ngây ngốc trên gương mặt em nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười công nghiệp cứng ngắc.
"Xin chào, quý khách muốn dùng gì ạ?" Em tươi cười hỏi. Ở trên mạng hổ báo thôi chứ ngoài đời phải sống khép nép lại, em nào dám láo toét với Itoshi Sae.
Itoshi Sae lướt mắt qua bảng tên trên ngực áo của em, đúng như thông tin mà Gilorent gửi. Nhân tiện trông ngực em to hơn trong ảnh đấy.
15
__, __, __.
Anh đã kêu lên cái tên này hàng đêm khi tương tư về em, mường tượng chính em mới là người đang quấn lấy dương vật của mình thay vì năm ngón tay...
"Em có thể gợi ý món em thích trong menu được không?" Anh hạ giọng, hi vọng mình sẽ tạo được ấn tượng tốt trong mắt em.
"Món tôi thường ăn là steak với khoai tây chiên, kèm Coca size L."
Itoshi Sae tự hỏi rằng em biết gã ghét khoai tây chiên (vì nó không tốt cho sức khỏe) nên cố tình trả lời như thế, hay là em trùng hợp thích món đó nữa.
Hôm nay là ngoại lệ, gã sẽ chấp nhận ăn cái thứ độc hại này vì em.
"Oh, vậy tôi gọi suất ăn đó, kèm theo một cốc nước lọc nhé... __."
Ronaldo không uống Coca nên Sae cũng học theo để duy trì thể trạng. (*headcanon của writer =)))
"Vâng, anh còn cần gì thêm nữa không ạ?"
Cái cách tên tiền vệ hàng đầu Nhật Bản này gọi tên em khiến em có chút nổi da gà, đây là thứ người ta gọi "đi đêm có ngày gặp ma" chăng? Người mà __ chê bai suốt mấy năm qua bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt, có cảm giác như bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.
"Không, cảm ơn __."
Mỗi lần hắn gọi tên em, ngón tay em lại bấu chặt lấy sổ order, giống như tên này có thể nhìn thấu tâm can em vậy.
Sae dõi mắt theo cặp mông căng tròn bên dưới lớp quần rẻ tiền kia, bộ đồng phục xấu xí này cũng không thể che khuất dáng người của em. Hắn có thể biết được kĩ năng của cầu thủ thông qua dáng mông của họ...
8
(xem từ bản dịch của page "Blog này để đu Blue Lock")
Well, sau khi quan sát __, Sae nhận định rằng cặp đào này khi dập vào từ phía sau sẽ nẩy lắm đây.
1
Sớm thôi, Sae sẽ cho nàng mặc những bộ váy áo lộng lẫy, xa xỉ, người phụ nữ của anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Ngồi chờ đợi trong sự chán chường, Sae nhớ lại vài chi tiết trong bản báo cáo.
[ __ đang là sinh viên năm ?, làm việc tại quán ?, có khoản vay học phí ??? yên. ]
Đây lúc hắn ước rằng mình có thể hành xử như nam chính của những bộ phim tình cảm sến súa cũ rích, mở vali tiền trước mặt nữ chính và nói "Từ đây em là của tôi.", Sae sẽ nuôi em cả đời.
9
Tuy nhiên trong hiện thực, nói như thế chỉ khiến người khác thấy rợn người thôi. Và Sae cần nàng yêu mình, chứ không phải một mối quan hệ bao nuôi tình nhân vô vị.
__ trở lại với khay thức ăn trên tay.
"Chúc quý khách ngon miệng." Em mỉm cười.
Trình bày món ăn: 10/10 (Thức ăn: 0 điểm, người phục vụ xinh đẹp bưng nó ra: + 10 điểm)
3
Hương vị món ăn: 5/10 (Đương nhiên là steak ở đây không thể nào sánh bằng những nhà hàng sang trọng mà anh từng ăn qua rồi, vì em thích nên Sae mới cho nó trên trung bình.)
Người phục vụ: 10/10 (ngon)
1
Miễn cưỡng xử lý hết đống thức ăn (vì quản lý bảo bỏ mứa sẽ tạo hình tượng không tốt với em), Sae đợi hơn nửa tiếng để chờ em quay lại đưa bill. Anh dự tính sẽ tip tiền và nhét số điện thoại (dù Sae thừa biết số điện thoại của em) để làm quen.
Ngồi lì ở đó một lúc, anh mới nhận ra rằng em tan làm rồi. Chết tiệt, quên bảo Gilorent tìm thông tin về giờ làm của em.
Lần thứ nhất: Thất bại.
Anh không có đủ kiên nhẫn cho chuyện này đâu, __.
.
.
.
Phải bay đi đấu chung kết Siêu cúp Tây Ban Nha nên không thể lại đến chỗ em làm. Phải bẵng đi mất một tháng sau, Itoshi Sae mới có thể sắp xếp thời gian bay về Nhật.
(kq: thua 1-3 nha trước Barca nha ????)
.
.
.
.
.
.
Cơn mưa đầu hè rả rích khiến tâm trạng của con người ta trở nên chán nản. Hơn một tháng rồi, Itoshi Sae mới được gặp em.
Khó khăn lắm tài xế mới cắt đuôi được đám nhà báo phiền toái nên Sae đến hơi muộn so với dự kiến. Đúng như thông tin mà thám tử cung cấp thì hiện nay cách giờ tan làm của __ một tiếng. Đẩy cửa bước vào quán, đón chào Sae là tiếng la nhức óc của phụ nữ.
"ARGH!!!" Bà ta la cau có như sắp thét ra lửa, chiếc váy đang mặc ướt sũng nước.
"Làm cái quái gì vậy hả???" Người phụ nữ quay sang mắng __ rồi kéo đứa trẻ đang đứng gần đó lại, kiểm tra từ trên xuống dưới. "Ôi con tôi, con có sao không?"
Đứa nhỏ lành lặn không chút thương tổn, mặt ngáo ngáo, còn thò lò mũi xanh nữa. Ew.
"X-xin lỗi chị, do bé nhà chị chạy va vào người em nên..." __ luống cuống dùng khăn lau.
"Con nít còn nhỏ có biết gì đâu! Cô thân làm phục vụ mà bê đồ còn không xong nữa, cô có biết cái váy này bao nhiêu tiền không hả?" Mụ ta hét toáng vào mặt __, thu hút sự chú ý của vài vị khách, vì trời mưa nên hôm nay quán chỉ có lác đác người.
4
"D-dạ em sẽ-" __ lúng túng nói
"M-mẹ ơi con đau quá huhuhuhuhu." Đến lượt thằng con cũng bắt đầu la oai oái lên. Tch, trẻ con đúng là một lũ phiền toái mà.
"Cái váy này gần 300000 yên đấy, chưa kể cô còn làm con tôi bị thương nữa! Con tôi từ khi sinh ra đã yếu rồi, còn bị cô đẩy ngã thế này thì tôi biết phải làm sao?!" Bà ta phàn nàn với chất giọng chóe tai gay gắt.
9
Thật ra, ai nhìn cũng biết đứa nhỏ láo toét kia chạy nhảy va vào chân __, làm em đánh đổ hai ly nước... lọc. Theo lẽ thường, bộ đồ kia chỉ cần đem đi giặt khô là được, nhưng mụ Karen này muốn bắt chẹt người ta.
"Em-"
"Tôi không muốn nghe cô nói thêm một lời nào nữa! Quản lý đâu? Ra đây mà xem nhân viên của cô làm gì đây này?" Bà lại chặn họng __ lần nữa, có lẽ trông em hiền quá nên bả được nước lấn lướt.
Itoshi Sae đút tay vào túi quần thong thả bước tới, vẫn với cái vẻ ngạo mạn mà người ta thường nhìn thấy anh trên TV.
"Tôi sẽ chi trả phí bồi thường." Sae khinh khỉnh nói.
Cái cảnh này hơi bị giống phim lọ lem gả vào nhà giàu trên truyền hình nhỉ...
Đúng lúc này người quản lý cũng vừa chạy ra, cả ba nhìn sang Sae với ánh mắt khó hiểu. Tên này ở đâu chui ra vậy?
"Tôi không quan tâm ai trả cả, chỉ cần các người đền cho tôi bộ váy này là được! À tiền thuốc men cho con trai tôi nữa!" Người phụ nữ nhanh nhảu nói, nghe có người trả tiền thì mặt bà giãn ra đôi chút, thái độ cũng nhẹ nhàng hơn ban nãy.
"Xin mời quý khách đi cùng tôi để giải quyết chuyện này..." Trước khi dắt người phụ nữ kia đi vào phòng nghỉ, chị quản lý không quên ngoái đầu nhìn cấp dưới của mình và Sae một chút, bộ em quen Itoshi Sae hả __?
Sau khi người phụ nữ đanh đá và thằng con trời đánh rời đi, __ khẽ quay sang nói với Sae:
"Cảm ơn nhưng anh không cần phải giúp tôi đâu. Phần tiền ấy sẽ được trừ vào lương tháng của tôi."
Sae thừa biết nếu không có tháng lương này thì em không đủ tiền sinh hoạt đâu, ờ thì... thám tử mà anh thuê để điều tra em bảo vậy mà.
"Vậy... nếu cần giúp thì liên hệ tôi." Sae đưa cho em một tờ note rồi tìm một chỗ ngồi. Nhìn em khá chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy nó.
.
.
.
Sae gọi một khẩu phần ăn nhẹ nhàng rồi nhanh chóng "rời đi", anh ngồi đợi __ ở trong chiếc xe đậu gần quán.
"Sae, 40 phút nữa chúng ta phải có mặt ở studio để chụp quảng cáo cho brand đấy." Quản lý lo lắng khi nhìn thấy Sae vẫn điềm nhiên nghe nhạc.
"Tôi biết rồi, chờ thêm chút nữa."
.
.
.
.
.
.
???? ???? ????
(tự tưởng tượng tiếng chuông iPhone)
"Alo?"
"Được rồi, không sao đâu."
"Tôi sẽ đến ngay." Sae cúp máy.
"Này, Gilorent. Anh giúp tôi liên hệ với họ là mình sẽ đến trễ một tí nhé." Anh cầm dù đi ra khỏi xe, mặc kệ người quản lý đang gào thét trong tuyệt vọng.
(Gillorent: ủa ????)
1
.
.
.
__ phải dùng đến biện pháp cuối cùng, vì chị quản lý dễ thương mọi ngày không đồng ý cho em