Hà Ngộ Ngộ ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
"Tan làm là về nhà ngay." Hà Ngộ Ngộ nói.
Tống Như Ca còn đứng ở cửa không đi vào nhà, trong tay cô là cái túi Chanel có nắp logo làm bằng kim loại, trông giống như một cái giá treo đồ cao cấp ở cửa.
"Cô chưa ăn cơm à?" Tống Như Ca hỏi tiếp.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, "Ăn rồi."
Ánh đèn vàng mờ nhạt trong nhà, làm cho cả hai người như lạc vào sương mù.
"Cô ăn chưa?" Hà Ngộ Ngộ vẫn ngồi ngay ngắn.
Tống Như Ca nâng nâng cái kính râm, ho nhẹ một cái, "Ăn rồi."
Lúc cô đang chuẩn bị đi lên lầu, điện thoại của Hà Ngộ Ngộ vang lên.
Tống Như Ca đi được nửa cầu thang liền dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn phía bàn ăn chỉ thấy được cái đầu, Hà Ngộ Ngộ bắt máy mở loa ngoài ra, là Nguỵ Mai.
"Cay quá, bà chị, sao bà chị còn chưa chia sẻ bài đăng trên Weibo hả?" Nguỵ Mai đang ăn que cay, miệng tê tê cay cay.
Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua chỗ cầu thang, thấy Tống Như Ca đứng đó, cô nhìn vào điện thoại nói, "Điện thoại bị Weibo làm cho đơ rồi, bị out mấy lần, không đăng bài lên được."
"Vậy chị làm mau lên, qua hôm nay nhiệt độ sẽ giảm xuống, vốn dĩ cái này làm để lấy lại sự trong sạch cho chị." Nguỵ Mai rót uống một ngụm coca.
"Được rồi, lát nữa tôi thử lại." Hà Ngộ Ngộ cúp điện thoại.
Tống Như Ca nhấc chân bước lên cầu thang.
Hà Ngộ Ngộ ở phía dưới hỏi một câu, "Như Ca, mắt của cô bị sao vậy?"
"A?" Tống Như Ca đè thấp cái kính râm, nhìn Hà Ngộ Ngộ ở dưới lầu.
"Sao tối rồi còn mang kính râm trong nhà?" Hà Ngộ Ngộ không thể hiểu được, chẳng lẽ mấy người nổi tiếng có cuộc sống khác biệt với cô vậy sao?
Tống Như Ca lắc đầu, cô mỉm cười, "Điện thoại của cô không lên được Weibo vậy thôi hôm nay đừng đăng bài, có lẽ sáng mai là ổn rồi."
"Được." Hà Ngộ Ngộ không ngờ Tống Như Ca còn quan tâm đến chuyện này của cô, liền nói, "Cô nghỉ ngơi sớm nha."
"Tôi có chuẩn bị một số đồ tắm gội, còn có mỹ phẩm dưỡng da, đặt ở bên trong nhà vệ sinh ở bên trái phòng của cô." Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ ngồi ở phía dưới.
Hà Ngộ Ngộ thụ sủng kinh nhược, "Cái này, làm phiền Cô Tống quá."
"Hửm?" Tống Như Ca gỡ kính xuống, cười như không cười nhìn Hà Ngộ Ngộ.
"Cảm ơn, Như Ca." Hà Ngộ Ngộ cứ cảm thấy mỗi lần gọi hai tiếng này không được tự nhiên.
Tống Như Ca từ từ bỏ kính râm vào trong túi, "Không cần cảm ơn, mấy nhãn hiệu gửi cho tôi nhiều quá, một mình tôi dùng cũng không hết, để ngâm tắm thì quá lãng phí."
Hà Ngộ Ngộ giật giật khoé môi, thật sự không thể hiểu được, không thể hiểu được.
Lúc cô đi lên lầu, hình như Tống Như Ca đã ngủ, trong phòng cũng không có đèn sáng.
Hà Ngộ Ngộ quyết định sẽ không bao giờ sử dụng nhà tắm giữa hai phòng, bằng không lại tạo ra cảnh chó sủa gà bay như sáng nay.
Cô đến nhà vệ sinh bên trái, quả nhiên bên trong có đặt hai thùng mỹ phẩm dưỡng da, không sai, là hai thùng đó! Hà Ngộ Ngộ mở cái thùng ra, bên trong có rất nhiều chai lọ đủ màu sắc.
Cho dù cô là một người phụ nữ thô bạo, nhưng đối với mấy thứ này cũng có chút hiểu biết, cô đem mấy cái chai ra nhìn.
Trong đó có khoảng 20, 30 chai khác nhau, đủ các nhãn hiệu HR, SKII, LA MER, Hà Ngộ Ngộ cầm một chai nước thần thánh SKII lên, trên mặt lộ biểu cảm ruồi bu, Tống Như Ca dùng cái này để ngâm tắm sao?? Cũng là phụ nữ như nhau, sao lại không công bằng thế này!
Hoá ra ở trên mạng đồn, mấy người nổi tiếng ngâm chân với nước màu xanh biểu huyền bí và nước tắm thần thánh, là có thật....
Cuối cùng, Hà Ngộ Ngộ chỉ lấy một chai tinh chất dưỡng ẩm bình thường, suy cho cùng cô ấy cũng ngại dùng, với lại cũng không dám dùng đồ đắt tiền, cho dù Tống Như Ca đưa cho cô, cô cũng không nhận nổi.
Sáng sớm hôm sau, Hà Ngộ Ngộ thức dậy làm bữa sáng.
Tống Như Ca bị thu hút bởi mùi của bữa sáng, cô ấy đi xuống nhà với bộ đồ ngủ và kẹp tóc lại bằng một chiếc băng đô màu xám.
"Buổi sáng tốt lành, Cô Tống." Hà Ngộ Ngộ chào với gương mặt cười tươi như hoa, cảnh xuân dạt dào.
Trong lòng Tống Như Ca thấp thỏm, sao lại ngoan thế? Chẳng lẽ đã lướt Weibo rồi?
"Chào buổi sáng." Tống Như Ca nở một nụ cười nhạt trên môi, đến chính bản thân cô cũng chưa phát hiện.
Không ít lần, đối với ống kính Tống Như Ca cũng chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có ở trên phim truyền hình và phim điện ảnh, mới thấy được nụ cười tươi của cô ấy.
Hà Ngộ Ngộ đặt nồi mì trước mặt Tống Như Ca, hôm nay cô làm mì bò kho.
Trong tủ lạnh không có thịt gì ngoài thịt bò, chỉ có thể nấu như vậy thôi.
"Cảm ơn." Tống Như Ca kéo ghế ra, ưu nhã ngồi xuống.
Hà Ngộ Ngộ ngồi đối diện cô, hai người yên lặng mà ăn sáng.
"Sau này, không cần phải dậy sớm làm bữa sáng, như vậy khá phiền cho cô." Tống Như Ca nghĩ đến công việc mỗi ngày của Hà Ngộ Ngộ mà nói.
Hà Ngộ Ngộ nhai miếng thịt bò trong miệng, miếng bò này có gân, cho nên rất dai.
"Không có gì phiền cả, cô có thể cho tôi ở đây là tốt lắm rồi." Hà Ngộ Ngộ trả lời.
Tống Như Ca nhìn mì trong chén, cô chỉ ăn được một ít, bởi vì còn phải bảo trì vóc dáng.
"Không phải cô cũng đóng tiền thuê nhà sao? Cho nên, không cần dùng những cái khác chiếu cố tôi." Tống Như Ca vốn dĩ định dùng từ "lấy lòng", nhưng cảm thấy không được tốt cho lắm, cho nên thay đổi thành từ khác.
Hà Ngộ Ngộ cười híp mắt, "Chỉ với bao nhiêu tiền đó mà tôi có thể ở một nơi tốt thế này, cầu tám đời khó mà có được."
"Nếu cô nói như vậy rồi, cứ như vậy đi." Tống Như Ca uống một ngụm nước chanh.
Hà Ngộ Ngộ thấy cô buông đũa, lập tức hỏi, "Khó ăn lắm à?"
"Ăn rất ngon." Tống Như Ca ý thức được chuyện gì, cho nên tiếp tục cầm đũa lên ăn mì.
Tối hôm qua, cô ngủ không được tốt lắm, vẫn luôn lo lắng Hà Ngộ Ngộ có nhìn thấy mấy lời không hay kia không.
Cũng không biết mỹ phẩm cô đưa cho cô ấy, cô ấy có thích không, còn có đêm khuya có lạnh hay không?
Hà Ngộ Ngộ thấy Tống Như Ca đã ăn xong hết một chén mì, mới hài lòng thu dọn chén đũa chuẩn