"Bọn họ không có ở nhà bao lâu rồi?" A Bổn hỏi.
Người đàn ông đưa bàn tay lên đếm: "Đã gần một tuần, tôi không biết chính xác."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: "Cám ơn manh mối anh đã cung cấp."
"Cánh cửa này là một ổ khóa mật khẩu.
Nếu bạn muốn vào, bạn có thể tìm người để phá mật khẩu." Người đàn ông nói thêm.
Sau khi bước vào, Hà Ngộ Ngộ yêu cầu Nguỵ Mai phá khóa cửa.
"Chị ơi, em không thể đảm bảo rằng em có thể bẻ khóa! Em chưa từng làm nó bao giờ." Nguỵ Mai nghịch ổ khóa mật khẩu.
Hà Ngộ Ngộ kéo kéo cổ áo cô ấy: "Em thử trước đi."
Cô lập tức liên hệ với ban quản lý toà nhà để hỏi thăm tình hình hiện tại của chủ căn hộ, A Bổn theo Hà Ngộ Ngộ ra ngoài.
"Các vị cảnh sát nói Anh Đào sao?" Quản lý toà nhà hỏi.
Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi gật đầu.
"Tôi nghe hàng xóm của họ nói rằng căn hộ này không giữ gìn vệ sinh nơi công cộng?" Hà Ngộ Ngộ hỏi theo một cách khác.
Vẻ mặt của quản lý toà nhà khó hiểu: "Không chỉ mất vệ sinh mà như một cơn ác mộng.
Lúc trước còn đặt mấy túi thịt hư thối ra hành lang, khiến cả hành lang bốc mùi hôi thối."
"Thịt hư thối?" A Bổn hỏi.
"Đúng là thịt thối.
Thật là kinh tởm.
Chắc là nội tạng của heo vừa thối vừa thâm đen." Quản lý toà nhà trong miệng cảm thấy chua, khi ngửi thấy mùi đó, đã hơn hai ngày rồi anh ta nuốt không trôi.
"Khi nào?"
Người quản lý toà nhà nói, "Năm hoặc sáu ngày trước."
Anh ta nghĩ về điều đó rồi nói tiếp: "Là năm hoặc sáu ngày trước, kể từ đó tôi không nhìn thấy họ."
"Có tiện cho chúng tôi xem CCTV không?" Hà Ngộ Ngộ nói.
"Được chứ." Ban quản lý toà nhà liên lạc với nhân viên trong phòng theo dõi CCTV và sắp xếp cho Hà Ngộ Ngộ xem CCTV của khu dân cư.
CCTV chỉ được lắp đặt ở vị trí cửa ra vào toà nhà, không có CCTV ở hành lang, nghĩa là sau khi Đào Kỳ Kỳ vào chung cư, không ai biết anh ta đã làm gì và chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Thật kỳ lạ, quan sát CCTV cho thấy Đào Kỳ Kỳ đã vào chung cư nhưng lại không thấy đi ra.
Như vậy, anh ta có ở trong nhà hay không?
Sau khi Hà Ngộ Ngộ chạy đến nhà Đào Kỳ Kỳ, Nguỵ Mai đã mở được khóa cửa nhà Đào Kỳ Kỳ.
Ngay khi vừa mở cửa, đã ngửi thấy một mùi hôi, giống như mùi thi thể phân huỷ, sau đó dùng nước sôi đổ lên.
Trong phòng có những vết máu đã khô thành màu đỏ sẫm, và có một cái đầu bên cạnh ghế sô pha.
Trên cái đầu còn có giòi bò, nhiệt độ bên trong nhà cao hơn bên ngoài rất nhiều, có lẽ do bật điều hòa ở nhiệt độ cao nên tử thi đã phân hủy nhiều hơn so với nhiệt độ bình thường.
Trên tường không chỉ có những vết máu dạng bắn tung tóe, mà còn có những vết máu dạng vẩy, tương tự như vết máu ở nhà của Lý Cầm trước đây, chỉ khác là những vết máu này trong nhà của Đào Kỳ Kỳ không được lau dọn.
Hà Ngộ Ngộ mang giày vào, đeo khẩu trang và găng tay rồi bước vào, đi theo sau là các cảnh sát vừa mới đến.
Mùi hôi thối bên trong nồng nặc khiến người ta không thể mở mắt.
Có một đống thịt trên bàn cà phê, trên đó vẫn còn có thể nhìn thấy chút mỡ vàng.
Hà Ngộ Ngộ dẫn đầu nhóm đi vào căn phòng, xác định ở phía trên chính là phòng ngủ của nhà Lý Cầm, đó là phòng ngủ chính của nhà Lý Cầm.
Nhà của Đào Kỳ Kỳ về cơ bản giống với Lý Cầm.
Trên tường nhà anh ấy có rất nhiều hình ảnh cả đàn ông và phụ nữ.
Có một cánh tay, đã phân huỷ.
Vào thời điểm đó, khi Lý Cầm đóng đinh đầu Tiểu Biện và Ngưu Tử xuống sàn, nếu Đào Kỳ Kỳ đang ở trong phòng ngủ, anh ta chắc chắn nghe thấy tiếng đóng đinh.
A Bổn và những người khác đã kiểm tra các thùng rác và cống rãnh trong nhà của Đào Kỳ Kỳ, và phát hiện ra rằng vẫn còn những cơ quan nội tạng chưa bị ăn mòn bởi axit.
Theo đánh giá ban đầu, những thứ Đào Kỳ Kỳ vứt ở bên ngoài, chính là nội tạng của Tiểu Biện và Ngưu Tử bị Lý Cầm cắt.
Hà Ngộ Ngộ quan sát nhà của anh ta, trong phòng làm việc của Đào Kỳ Kỳ có nhiều ống kính và máy ảnh.
Anh ta là một nhiếp ảnh gia.
Trong phòng ăn của nhà Đào Kỳ Kỳ, vẫn còn nguyên miếng thịt bò bít tết và rượu vang đỏ, nến đã cháy hết còn dính sáp lên trên khăn trải bàn.
"Cảnh sát Hà!" Lưu Dương gọi.
Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng đi ra ngoài, và họ tìm thấy một cái máy quay nhỏ ở góc ghế sofa gần ban công.
Nguỵ Mai xem kỹ hơn: "Cái này được dùng để quay vlog."
"Vlog là gì?" Hà Ngộ Ngộ không chắc lắm về những thứ mà giới trẻ hiện nay đang sử dụng.
Khụ khụ, mặc dù cô không có già lắm, nhưng cô vẫn luôn xoay quanh mấy vụ án và ở sở cảnh sát, cho nên căn bản không có bao nhiêu thời gian đụng tới những thứ này.
"Đó là máy quay cầm tay dùng để làm nhật ký ghi lại cuộc sống sinh hoạt hằng ngày." Nguỵ Mai đã đưa ra một câu trả lời như vậy với Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
"Máy ghi hình nhỏ này, bên trong có chưa nội dung gì?"
Nguỵ Mai cầm lấy máy ghi hình nhỏ mang đi sạc, lúc sau cô lại cầm mấy cái máy chụp hình khác xem.
Cô phát hiện ra trong hầu hết các máy chụp hình đều có ảnh của Lý Cầm, vừa nhìn thấy đã biết đây là chụp lén.
Nguỵ Mai ngay lập tức đưa nó cho Hà Ngộ Ngộ xem.
"Tại sao Đào Kỳ Kỳ lại đi chụp lén Lý Cầm?" Nguỵ Mai hỏi.
Hà Ngộ Ngộ nhìn quanh phòng và nói, "Đào Kỳ Kỳ thích Lý Cầm."
"Cũng có thể vì lý do đó mà Đào Kỳ Kỳ giúp Lý Cầm xử lý thi thể."
Nguỵ Mai có chút bối rối, không phải Đào Kỳ Kỳ mới chuyển đến sao?
"Tôi chỉ xem ảnh trên máy ảnh.
Nhiều bức ảnh của Lý Cầm không có ở trong khu dân cư này.
Chắc chắn bọn họ hẳn đã quen biết nhau từ trước." Hà Ngộ Ngộ nói rồi lại nhìn vào trong nhà ăn.
"Đào Kỳ Kỳ đã sử dụng máy ghi hình để ghi lại cảnh anh ta và Lý Cầm ăn tối."
Nguỵ Mai chưa kịp phản ứng: "Ý chị là, bữa cơm tối dưới ánh nến, Đào Kỳ Kỳ chuẩn bị ăn cùng Lý Cầm sao?"
"Đúng vậy, nhưng anh ta đã bị Lý Cầm giết vào lúc không phòng bị." Hà Ngộ Ngộ nhìn vết máu trên mặt đất, từ