"Những vấn đề đã hỏi tôi sẽ không hỏi nữa." Hà Ngộ Ngộ mở cuốn sổ ra.
Lần đầu tiên, Tống Như Ca đến Cục làm bản tường trình, Hà Ngộ Ngộ cũng đã hỏi một số vấn đề.
"Ừm." Tống Như Ca gật đầu.
"Gần đây, ở trong khu nhà của cô có phát hiện điều gì khác thường không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Tống Như Ca cẩn trọng nhớ lại, từ ngày phát hiện thi thể, sau đó không còn chuyện gì kỳ quái xảy ra.
Cô lắc đầu.
"Còn cô thì sao? Gần đây, có gặp qua những người nào có hành vi kỳ lạ không?" Hà Ngộ Ngộ lại hỏi tiếp.
Tống Như Ca gật đầu, "Cô nói tôi mới nhớ, thời gian gần đây khi tôi về nhà vào ban đêm, có người theo đuôi tôi.
Trước kia là đám phòng viên, cho nên tôi bị mãi cũng thành quen, nhưng mà tối hôm qua, tôi vô tình nhìn qua thì người đó không phải là phóng viên."
"Là người hâm mộ điên cuồng sao?" Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, trong giới giải trí, loại người hâm mộ điên cuồng thế này không thiếu.
"Hình như không phải." Tống Như Ca dừng một chút, tiếp tục nói, "Anh ta không làm bất cứ cử chỉ nào kỳ quái với tôi, ánh mắt cũng không nhìn tôi."
Hà Ngộ Ngộ ghi chú trên sổ, "Cô xác định sao?"
"Ừm." Tống Như Ca trả lời rất khẳng định, làm nghề này đương nhiên nhãn lực phải tốt rồi, cho dù trên đùi bạn có xăm một cái mã hoá, cũng phải nhìn kỹ càng.
"Lần đầu nhìn thấy là khi nào?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
"Có lẽ ngày hôm sau, sau khi xảy ra án mạng." Lúc đó, Tống Như Ca đến Cục Cảnh Sát để xử lý chuyện đính chính tin đồn.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Là người đàn ông cao gầy, khoảng hơn hai mươi tuổi, đeo kính, gương mặt lấm la lấm lét." Tống Như Ca nhớ lại hình ảnh của người đàn ông đêm đó.
"Cô đợi chút." Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng đứng dậy, chạy đến văn phòng kế bên, cầm một tấm ảnh chụp, đưa tới trước mặt Tống Như Ca, "Có phải là người này không?"
Tống Như Ca gật đầu rồi lại lắc đầu, "Hình như là người này, nhưng cũng không chắc nữa."
"Người này tên là Nhiễm Lập, là người nhà của nạn nhân chung cư Nam Sơn." Hà Ngộ Ngộ đặt tấm ảnh xuống, ngồi trước mặt Tống Như Ca, cô phát hiện, Tống Như Ca ngoài đời thực và trên TV không giống nhau.
Tống Như Ca ngồi ở nơi đây như một người thường, một người dân nhiệt tình.
Mà trên màn ảnh, Tống Như Ca lại đóng nhiều loại nhân vật.
Trên mạng nói, Tống Như Ca lạnh lùng, xa cách, giống như ngôi sao ở trong dãy ngân hà, với không tới.
Hà Ngộ Ngộ lại hỏi thêm một số vấn đề này, sau đó kết thúc buổi nói chuyện hôm nay.
Lúc cô đưa Tống Như Ca ra cửa, nhìn thấy mây đen bao vây cả vùng trời, giống như muốn nuốt chửng thành phố C.
"Cô không sao chứ?" Lúc Tống Như Ca đi xuống bậc thang hỏi cô.
Hà Ngộ Ngộ nghi hoặc, "Sao vậy?"
"Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm." Tống Như Ca quay mặt đi không nhìn Hà Ngộ Ngộ, cô mang giày cao gót, xuống bậc thang mà không cẩn thận, ăn hành như chơi.
Hà Ngộ Ngộ nhớ đến "họ hàng thân thích" hôm nay ghé thăm, coi như cũng không có chuyện gì lớn lao.
"Không có gì, chỉ là...!chắc cô hiểu đó." Hà Ngộ Ngộ xua tay, cũng đã là thói quen rồi, trước kia khi có nhiệm vụ khẩn cấp, đen đủi trúng ngày này thì cũng không nghĩ quá nhiều.
Tống Như Ca do dự một lát, sau đó nói, "Cảnh sát Hà là một cảnh sát nhân dân, sức khoẻ của cô liên quan đến cuộc sống an nguy của dân chúng, mong cảnh sát Hà có thể bảo trong thân thể."
Tống Như Ca phát hiện bản thân nói hơi nhiều, nên mím môi không nói nữa.
Hà Ngộ Ngộ chớp mắt, lần đầu tiên có người nói cô như thế, trong lòng bỗng dưng ấm áp, "Cảm ơn Cô Tống, trời sắp mưa rồi, trở về sớm đi."
Chiếc xe của Tống Như Ca đậu trong bãi đỗ xe của cảnh sát, có vẻ không phù hợp, giống như giữa một đống trân châu có một viên kim cương sáng lấp lánh.
Cô lái chiếc xe Lamborghini màu xanh lam và tím nhạt, toả sáng trong những chiếc xe trắng đen của cảnh sát.
"Tôi đi trước." Tống Như Ca vẫy tay với cô.
Hà Ngộ Ngộ nhìn chiếc xe Lamborghini, mắt không chớp, quá đẹp! Đầu xe màu tím nhạt sau đó dần dần về đuôi xe thì là màu xanh nhạt, bên trên lớp sơn có sơn lớp phản quang, cực kỳ đẹp không có gì sánh bằng.
Đương nhiên, có mang cô đi bán thì cũng không mua nổi.
Tống Như Ca quơ quơ tay trước mặt Hà Ngộ Ngộ, Hà Ngộ Ngộ mới định thần lại.
"Cảnh sát Hà?" Trên mặt Tống Như Ca mang theo nụ cười vô cùng ôn nhu.
Chỉ là Hà Ngộ Ngộ không nhìn thấy mà thôi.
"A, khụ khụ, cô...!đi đường chú ý án toàn." Hà Ngộ Ngộ xua tay nói.
Lúc cô đi vào trong văn phòng, còn đưa tay ra sờ sờ cằm.
Cũng còn may, chưa có chảy nước miếng....
Tống Như Ca chạy thẳng đến phim trường, cô nhận được thông báo của Cục Cảnh Sát, thì lập tức chạy đến.
"Người đẹp Tống! Chị đến chưa?" Trợ lý ở bên kia rống lên.
Tống Như Ca lạnh lùng nói, "Gấp cái gì, nói với bọn họ tôi đây đang bận làm việc cho Quốc gia, ai còn dám ồn ào hả?"
"Chị mà không đến, lỡ đầu bị người ta đồn bậy bạ, nói Tống Như Ca ở phim trường hoạnh hoẹ!" Trợ lý than khóc thở dài bên kia điện thoại.
"Đồn thì đồn đi, mấy lời này còn thiếu sao?" Tống Như Ca chả thèm để ý.
Mặc dù miệng nói thế, nhưng cô cũng gấp gáp chạy đến phim trường.
Còn chưa kịp uống một ngụm nước, cô đã phải ngồi trang điểm, vừa nhẩm kịch bản vừa cầm điện thoại mua sắm.
Ở trong giới giải trí, không thiếu người muốn hắc bát nước bẩn lên đầu Tống Như Ca, cô cũng thờ ơ cho qua, để cho công ty xử lý, giống như nếu hôm nay bị đồn cái gì, thì chắc chắc sẽ không thiếu #Tống Như Ca hoạnh hoẹ #Tống Như Ca bị bắt ở phim trường...!vâng vâng và mây mây.
Còn ở Cục Cảnh Sát thì công việc ngập đầu.
A Xương đem tư liệu của Nhiễm Lập, cùng với CCTV có hình ảnh của Nhiễm Lập ở trong đó mang đến.
Đưa cho Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ đang thẩm vấn Lưu Đại Ngưu.
"Ông có quen người này không?" Hà Ngộ Ngộ cầm tấm ảnh chụp giơ lên cho ông ta xem.
Hôm nay, tinh thần của Lưu Đại Ngưu so với mấy ngày hôm trước khá hơn nhiều, trên người mặc đồ của phòng giam, ông ta mở mắt nhìn rồi lắc đầu, "Không quen."
"Vậy ông biết chung cư Nam Sơn không?" Hà Ngộ Ngộ khàn giọng, tiếp tục hỏi.
Lưu Đại Ngưu vẫn lắc đầu.
Bang!!! Hà Ngộ Ngộ đem khung ảnh