Edit: Lạc Lạc
“Cái gì? Anh ta còn thêm WeChat của cậu á?!”
Hôm sau, 10 giờ đêm tại quán bar, Biện Toàn lắc lư dụng cụ pha rượu, cười đến mức hai mắt nheo lại thành hai vầng trăng non.
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, “Đúng vậy, mình không chấp nhận, còn mắng anh ta trên vòng bạn bè nữa.”
Tư Tiểu Trân ôm một chiếc đèn bàn vào trong lồng ngực, mơ màng nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Nói vậy, anh ta thật sự không nhớ ra cậu à?”
Nguyễn Tư Nhàn hừ nhẹ một tiếng, chộp lấy một nắm bỏng ngô nhét vào trong miệng.
“Không nhớ ra mới là bình thường đấy, các tiếp viên hàng không đều có đồng phục và kiểu tóc giống nhau, ngay cả nụ cười cũng phải thống nhất tiêu chuẩn để lộ tám chiếc răng, ai có thể phân biệt được, hơn nữa còn có rất nhiều tiếp viên hàng không lượn lờ trước mặt anh ta mỗi ngày, anh ta tìm đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.” Biện Toàn rót một ly rượu, đặt xuống trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, véo má cô hỏi, “Nhưng cậu cũng biết anh ta cũng đang sống trong chung cư Danh Thần rồi mà, cậu có muốn tìm một căn hộ mới không?”
Nguyễn Tư Nhàn như đang nghe thấy một câu chuyện hoang đường nào đó, mở to hai mắt, “Tại sao mình phải dọn đi? Mình cũng đã qua Thế Hàng làm việc rồi, làm ra vẻ chi nữa? Hơn nữa chắc là anh ta cũng không thường xuyên ở lại, nằm gần sân bay, lúc bận rộn thì nghỉ chân chút thôi, mình sợ gì anh ta?”
"Thôi được thôi được thôi được.” Biện Toàn chỉ vào ly rượu trước mặt, hướng dẫn Nguyễn Tư Nhàn, “Đưa đến bàn số 3 đi.”
Nguyễn Tư Nhàn vỗ vỗ tay, cầm lấy cái khay có ly rượu đi đến bàn ở rìa sảnh quán bar.
Đầu năm Biện Toàn đã từ chức, cầm tiền tiết kiệm trong mấy năm nay quay trở về Giang Thành, thực hiện giấc mơ mở một quán bar nhỏ của cô, cả giấc mơ trong lúc cuộc sống rảnh rỗi thì sẽ tự mình tổ chức party.
Chỉ là việc kinh doanh của quán bar không được tốt lắm, miễn cưỡng hòa được vốn, vẫn chưa có lời, vì thế đến nhân viên phục vụ cũng chưa thuê, gặp được những lúc kinh doanh tốt thì liền sẽ tóm bạn bè đến giúp đỡ, trong mấy ngày trở về này Nguyễn Tư Nhàn đã bị tóm đến rất nhiều lần.
Khoảng thời gian bận rộn nhất tập trung từ 10 giờ đến 11 giờ tối, đợi Biện Toàn tóm được những thanh niên khỏe mạnh khác, Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân sẽ lập tức công nên rút lui*.
*Công nên rút lui (功成身退): khi đã hoàn thành công việc thì tự động rút lui
Tuy nhiên bây giờ cũng không còn sớm, Tư Tiểu Trân nhớ ra ngày mai phải làm ca tối, nên tiện thể đến nhà mới của Nguyễn Tư Nhàn ngủ lại một đêm, để xem thử căn hộ cô thuê ba vạn một tháng nó trông như thế nào.
Tư Tiểu Trân hào hứng kéo Nguyễn Tư Nhàn ra ngoài, còn muốn thể hiện một chút kỹ năng lái xe của mình.
Nhìn thấy bốn cái nhãn dán thực tập được dán trên xe của Tư Tiểu Trân, Nguyễn Tư Nhàn bỗng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
“Hay là chúng ta bắt taxi đi?”
Tư Tiểu Trân kéo Nguyễn Tư Nhàn lên xe, đưa qua một ánh mắt baby, “Mặc dù mình không lái được máy bay, nhưng lái xe thì vẫn không thành vấn đề, cậu yên tâm đi, ban một ban hai đều đã qua rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng trên đường đi Nguyễn Tư Nhàn vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, dựng thẳng lưng, mắt nhìn bảy đường tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng bình an đi vào bãi đỗ xe ngầm.
“Bên đó, rẽ trái.” Chỗ đỗ xe trong khu dân cư này rất chật, hầu hết là chỗ đỗ xe riêng, cả hai lượn hai vòng mới được Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy một chỗ còn trống, “Cậu chậm lại, chỗ đỗ xe không lớn, ở đây có rất nhiều siêu xe, cậu đừng va phải.”
Đang nói, một chiếc xe hơi màu đen bỗng chạy vụt qua, tóc của Tư Tiểu Trân như muốn dựng đứng lên, “Lại là một tên cướp chỗ đỗ xe! Phiền chết được!”
Cô nhìn vào chỗ đỗ xe đó, một chân đạp lên chân ga, Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã một tay xoay mạnh vô lăng, quay đầu về phía chỗ đỗ xe, tốc độ nhanh đến mức ngay cả vị trí Nguyễn Tư Nhàn cũng không nhìn thấy được, nhưng lại cảm nhận được thân xe vang lên một tiếng cọ xát kì lạ.
"Cậu va phải xe bên cạnh rồi à?”
Dù sao cũng đã giành được chỗ đỗ xe, Tư Tiểu Trân đạp phanh, bấy giờ mới nhận ra bản thân mình đã làm gì.
“Không, không phải chứ?”
Nguyễn Tư Nhàn lập tức hạ cửa kính xe xuống, ló đầu nhìn ra ngoài, đuôi xe của Tư Tiểu Trân đã dồn vào đầu của chiếc xe bên cạnh, toàn bộ chiếc xe đều nghiêng theo đuôi xe.
“Va phải thật rồi!"
Tư Tiểu Trân căng thẳng, suy nghĩ hỗn loạn, thế nhưng lại lái về phía trước một chút.
Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận được ma sát giữa hai thân xe, quay đầu lại quát: “Cậu đừng di chuyển!”
Tư Tiểu Trân lập tức giơ hai tay lên không dám chạm vào vô lăng nữa, tim đập thình thịch, “Cậu mau nhìn xem mình đã đụng phải xe gì vậy.”
Nguyễn Tư Nhàn lườm nguýt cô một cái, sau đó nhìn ra ngoài dò xét một lần nữa.
Vừa nhìn qua, suýt nữa Nguyễn Tư Nhàn đã ngất xỉu.
Mặc dù cô không nhận ra logo trên lốp xe đó, nhưng cô vẫn có kiến thức cơ bản, chỉ cần nhìn vào hình dáng của chiếc xe, thân xe đóng kín, hình giọt nước phía sau lưng, hai cửa hai chỗ ngồi, một màu xanh sẫm mờ —— tiêu rồi.
Cô nhìn về phía Tư Tiểu Trân đầy vẻ sâu xa, “Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”
“Cái gì?”
“Mình nhìn thấy một chiếc xe thể thao có thể mua nhà của cậu mười lần.”
Tư Tiểu Trân đảo mắt qua, da đầu ngứa ran, lập tức bước xuống xe, chen ra phía sau, thấy một vết xước lớn trên chiếc xe thể thao đó và phần thân xe bị lõm của mình, suýt thì hôn mê tại chỗ.
“Mình, mình có thể trốn không?”
“Sao cậu không nói cậu có thể tự tử không đi?”
Nguyễn Tư Nhàn lườm cô, chống hai tay lên hông, nhìn ngó xung quanh.
Lúc này, chiếc xe màu đen định giành chỗ đỗ xe với Tư Tiểu Trân lúc nãy thảnh thơi chạy qua, còn hạ cửa kính xe xuống mà cười đầy hả hê.
Nguyễn Tư Nhàn lườm anh ta, tài xế đó cũng không nổi giận, đạp phanh lại, nói: “Người đẹp, biết đây là xe gì không? Bugatti Chiron phiên bản giới hạn kỷ niệm 110 năm, toàn Giang Thành chỉ có một chiếc.”
Lần này Tư Tiểu Trân thật sự muốn hôn mê, cô đỡ lấy cửa xe, hai chân run lẩy bẩy, “Tiêu rồi, tiêu mình rồi.”
“Trước tiên đừng hoảng, cậu gọi cho công ty bảo hiểm đi.”
Nguyễn Tư Nhàn nhíu chặt mày, bước tại chỗ vài bước, "Phải liên hệ với chủ xe thế nào đây……”
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn Tư Tiểu Trân, thấy cô gọi điện thoại mà tay vẫn không ngừng run rẩy, cũng không trông chờ vào cô nữa.
Toàn Giang Thành chỉ có một chiếc……
Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhớ đến một người, không chừng anh ta thật sự biết được.
Cô bước sang một bên, chụp lại thân xe và biển số xe rồi gửi cho Yến An.
【Yến tổng, xe của bạn tôi đang gặp phải một tình trạng nhỏ trong bãi đỗ xe nhà tôi, xin hỏi anh biết chủ nhân của chiếc xe này là ai không?】
Trong lúc gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn ôm hi vọng mà nghĩ rằng, không chừng chiếc xe này là của Yến An.
Theo như tiếp xúc trước mắt, anh ta là một người dễ nói chuyện, có thể mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Không quá vài phút, Yến An trực tiếp gọi điện thoại đến, thậm chí còn kèm theo một mùi vị hả hê.
“Hai người đụng phải xe này à?”
Nghe câu này, Nguyễn Tư Nhàn liền biết mình đã nghĩ nhiều, đây không phải xe của Yến An.
“Ừm, lúc bạn tôi giành chỗ đỗ xe đã không cẩn thận xảy ra chút vấn đề.”
Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy Yến An cười một tiếng, giọng điệu đó nghe cứ lạ lùng làm sao.
“Đúng là tôi biết xe này của ai, lúc trước muốn giành mà giành không được.”
Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Bạn cô cũng rất may mắn đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, lưng lạnh căm căm.
“Vậy Yến tổng, ngài có thể giúp tôi liên hệ chủ xe xuống đây không?”
Yến An lại cười một tiếng rồi mới chậm chạp nói: “Được thôi, chắc là anh ta vẫn chưa ngủ, tôi sẽ gọi cho anh ta.”
“Cảm ơn.”
Cúp máy, Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn Tư Tiểu Trân, có cảm giác người trước mặt mình đã đóng băng mất một nửa.
“Công ty bảo hiểm nói thế nào?”
Tư Tiểu Trân run run rẩy rẩy cúp máy, giọng nghẹn ứ, “Bọn họ nói sẽ đến đây ngay, không, nhưng, nói rằng xe mình đã xê dịch ra khỏi vị trí, không có cách nào bồi thường 100%, có thể chỉ bồi thường 70%.”
Được, người trước mặt cô đã lạnh cóng rồi.
“Cậu, bên cậu sao rồi?”
Bây giờ lo lắng cũng được ích gì, Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn vết xước của chiếc Bugatti đó, thở dài nói: “Chủ xe sẽ xuống đây ngay.”
Tư Tiểu Trân lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, nắm chặt tay Nguyễn Tư Nhàn, “Làm sao đây?”
Nguyễn Tư Nhàn vỗ vai cô, “Không sao, chỉ là quẹt phải sơn, có lẽ vẫn chưa đến mức khiến cậu táng gia bại sản, đợi chủ xe đến rồi nói sau.”
Cả hai lo sợ bất an đứng trong bãi đỗ xe khoảng năm phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.
Cảm xúc của Tư Tiểu Trân khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút thì lại phải sụp đổ, “Đến rồi đến rồi!”
Theo tiếng bước chân của người đó, Tư Tiểu Trân siết chặt tay Nguyễn Tư Nhàn, suýt nữa thì Nguyễn Tư Nhàn đã đưa ngón tay cho cô bẻ gãy.
"Cậu bình tĩnh chút đi, chút nữa người ta thấy cậu như vậy……” Nguyễn Tư Nhàn ngước đầu lên nhìn, khi đã nhìn thấy được dáng vẻ của người đó, lời nói trong miệng cô đột nhiên im bặt.
“Con mẹ nó……”
Tư Tiểu Trân khó hiểu dụi dụi mắt, thấy được người đó mặc áo sơ mi trắng và quần tây, vóc dáng rất đẹp, chỉ từ xa, cô đã cảm nhận được khí chất vô cùng đáng sợ từ trên người của người đó, vẫn chưa nói lời nào, nhưng cô đã cảm thấy có thể chôn cất mình ngay tại chỗ được luôn rồi.
“Nguyễn Nguyễn, làm sao đây?”
“Cậu câm miệng.”
Vừa dứt lời, Phó Minh Dư đã nhìn qua đây, tầm mắt rơi trên gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn, dừng lại một lúc.
Sau đó là bước đến với tốc độ nhanh hơn.
Đừng đến đây đừng đến đây……
Nguyễn Tư