Edit: Lạc Lạc
Ồ?
Ồ gì mà ồ?
Các máy ảnh được bố trí xung quanh nhắm ngay cửa cabin mà chụp hai tấm, ánh mắt và tiêu điểm của ống kính lúc nào cũng nhắc nhở Nguyễn Tư Nhàn rằng đừng để tâm đến người này.
Cô khẽ nhếch môi, cố gắng tạo ra một chút nhạo báng giữa nét trang nghiêm, sau đó quay sang bên, nhường đường cho Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư cũng không nhìn quá nhiều, ngay khi máy quay chĩa vào anh, anh lập tức mỉm cười gật đầu với đội bay và nói: “Vất vả rồi.”
Sau đó đi thẳng về phía cabin, lúc đi ngang qua Nguyễn Tư Nhàn, bản sơ yếu lý lịch đang cầm trong tay đã được anh ấn vào bên chân, trông như đang cầm một phần tài liệu quan trọng.
Mấy trợ lý phía sau đều đuổi theo, chỉ có Bách Dương là quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Anh không biết cựu thư ký của Phó Minh Dư đã nói những gì, nhận thức của anh vẫn đang dừng lại ở mức Nguyễn Tư Nhàn đã từng là tiếp viên hàng không của Thế Hàng.
Không hiểu tại sao khi Phó Minh Dư nhận được cuộc gọi này, cơn giận của anh đã ngay lập tức biến thành một từ "Ồ" vô cùng đơn giản.
Tất nhiên cũng có thể là đỉnh điểm của cơn giận ngược lại sẽ là bình tĩnh, giống như trước khi bão tố ập đến thì sẽ luôn là gió êm sóng lặng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bách Dương càng trở nên phức tạp.
Sau khi chào đón Phó Minh Dư, tất nhiên đội bay sẽ quay trở lại buồng lái.
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại thì liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Bách Dương, nhưng lại thấy anh hoảng loạn dời mắt đi ngay như thể bị bắt quả tang, sau đó vội vàng bước lên để theo kịp bước chân của Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy trong ánh mắt vừa rồi của Bách Dương còn mang theo chút bội phục, lại dường như có chút thông cảm, đồng thời còn có bối rối.
Từ phản ứng của Bách Dương, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy sự thù địch của mình đối với Phó Minh Dư thật sự không hề bị ảnh hưởng mà thậm chí đã sắp phá tan cả bầu trời, ngay cả Bách Dương cũng không thể chịu được.
Nhưng thế thì sao?
Cô vốn chỉ dựa vào tiền để đến Thế Hàng, nếu Phó Minh Dư không chịu đựng được thì anh ta cũng có thể làm trái lại với hợp đồng mà sa thải cô, dù sao thì hãng hàng không cũng đã mở rộng vòng tay với cô rồi, hơn nữa còn có một số lượng lớn tiền vi phạm hợp đồng có thể lấy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng có một số người lại không hiểu được cảm xúc của cô, hơn nữa sau khi thấy cô liều chết với sếp thì lại còn sinh ra ít may mắn.
Giang Tử Duyệt đứng phía sau đội bay, thở phào một hơi.
Nguyễn Tư Nhàn khẽ nhếch môi, bước vào cabin cùng cơ trưởng và cơ phó.
Phó Minh Dư là người đầu tiên lên máy bay, lúc này ở khoang hạng nhất chỉ có anh và những người anh đưa theo.
Từ xa, Nguyễn Tư Nhàn đã thấy được bóng lưng của Phó Minh Dư.
Lúc theo sau cơ trưởng đi qua lối đi bên cạnh anh, cô bỗng nghe thấy một giọng nói nho nhỏ: “Nguyễn Tư Nhàn.”
Nguyễn Tư Nhàn coi như không nghe thấy, nghênh ngang đi qua, cuối cùng bước vào buồng lái, lúc quay người lại, cô thấy Phó Minh Dư vẫn còn đang nhìn mình.
Cô quay đầu đi, đóng cửa và khóa lại, một loạt hành động liền mạch và lưu loát.
Sắc mặt của Phó Minh Dư lại chìm xuống.
Bách Dương ở một bên vẫn luôn không dám nói lời nào, đột nhiên anh thấy Phó Minh Dư lại cầm lấy bản sơ yếu lý lịch đó.
Nghĩ rằng Phó Minh Dư không cần nó nữa, anh liền đưa tay nhận lấy.
Phó Minh Dư lại mở ra trang thứ hai, nhìn lướt từ trên xuống dưới một lần nữa, sau đó ung dung đưa bản sơ yếu lý lịch qua.
“Đem cất đi.” Phó Minh Dư đưa cho Bách Dương, “Báo cáo bảo trì đường hàng không của bộ phận bảo trì trong tháng này đâu?”
Bách Dương đơ người một lúc, cầm lấy sơ yếu lý lịch của Nguyễn Tư Nhàn, nhét vào folder, cũng rút ra một phần tài liệu khác.
Phó Minh Dư nhìn xuống, không đề cập đến bất cứ điều gì khác.
Bách Dương liếc nhìn góc sơ yếu lý lịch, sau đó lại nhìn vẻ mặt của Phó Minh Dư.
Dường như anh hoàn toàn không nhìn vào báo cáo, mà ánh mắt anh đang dừng ở một nơi khác, không di chuyển trong vài giây, sự khó chịu trong ánh mắt nhanh chóng trào ra.
Cuối cùng cơn bão này có thể hạ xuống không thế, cho một lời chắc chắn đi?
Bách Dương vô thức nhích sang bên cạnh một chút, nghĩ thầm thiết kế chỗ ngồi của chiếc máy bay mới này thật sự là quá hợp lý, các khoang hạng nhất cách rất xa nhau, chốc nữa nếu bão táp có ập đến thì cũng sẽ không đến được chỗ anh.
Không bao lâu, hành khách lần lượt bước vào.
Vì nhiều người trong số họ được mời bởi các nhân vật và phương tiện truyền thông có liên quan, nên có rất nhiều người quen biết nhau, trò chuyện với nhau trên đường đi, còn không quên lấy thiết bị để làm hồ sơ.
Ngoài ra, trên chỗ ngồi của mỗi người còn được đặt một mô hình ACJ31, bao bì trong suốt, nhìn lướt qua là đã có thể thấy rõ bố cục bên trong.
Các hành khách đi lên thấy được món quà này, vui vẻ ra mặt, cuộc thảo luận cũng trở nên sôi nổi.
Dưới một tình huống như vậy, Bách Dương im phăng phắc, vẫn đang hồi hộp chờ đợi cơn bão ập đến.
Tuy nhiên, mãi đến khi toàn bộ hành khách đều đã vào chỗ ngồi, việc kiểm tra cabin cũng đã hoàn tất, tiếp viên hàng không nhắc nhở chuẩn bị cất cánh, cơn bão bên cạnh vẫn chưa đến.
Một lúc sau, Phó Minh Dư lại nói: “Lấy sơ yếu lý lịch ra đây.”
Bách Dương: “Hửm?”
Phó Minh Dư: “Sơ yếu lý lịch, không hiểu à?”
“……”
Bách Dương ấm ức lấy sơ yếu lý lịch ra và đưa cho Phó Minh Dư.
Anh cầm trong tay, xem hết lần này đến lần khác.
Người trên bức ảnh của sơ yếu lý lịch nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám chiếc răng, hai mắt cong cong, dần dần gợi lên những hình ảnh trong trí nhớ của anh.
“Muốn làm bà chủ à?”
“Cô tốt hơn hết là nằm mơ đi.”
“……”
Tất cả những chi tiết rõ ràng đã bị nhấn chìm trong tâm trí bỗng đều cuồn cuộn lên, thậm chí Phó Minh Dư còn nhớ rằng, trên du thuyền ở sông Thames vào ngày đó, anh đã đưa ra một tấm thẻ phòng.
“Cho cô một cơ hội.”
Có lẽ rượu đã chảy ngược lên não anh mất rồi.
Phó Minh Dư hít một hơi thật sâu, những ngón tay vô thức túm chặt lấy bản sơ yếu lý lịch đến nhăn nhúm.
“Phó tổng……”
Bách Dương ở bên cạnh lên tiếng, Phó Minh Dư bỗng đập mạnh sơ yếu lý lịch lên mặt bàn, nới lỏng cà vạt, hơi nóng cả người đang lan rộng.
Anh sa sầm nhìn bàn ghế trước mặt mình, không nói lời nào.
Nhưng Bách Dương lại rõ ràng cảm nhận được sự nóng nảy và bực tức do anh toát ra.
Bách Dương tự giác rụt người qua một bên, trong lòng thầm cầu nguyện rằng Phó Minh Dư đừng trút cơn giận có được từ Nguyễn Tư Nhàn lên người anh.
Nhưng trời thường không thuận theo mong muốn của con người, Phó Minh Dư nhìn sang phía Bách Dương, ánh mắt vô cùng u ám.
Bách Dương nơm nớp lo sợ hỏi: “Có…… vấn đề gì sao?”
Phó Minh Dư không nói gì, Bách Dương nuốt nước bọt, khi trong lòng đã sẵn sàng suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn toàn thuyết phục Phó Minh Dư đừng vì ganh đua với Yến An mà bắt Nguyễn Tư Nhàn phải nói ra lý do nữa, thì lại nghe Phó Minh Dư nói: “Anh đã bao giờ dỗ dành một cô gái chưa?”
Lúc này tại buồng lái, cơ trưởng Phạm đã kiểm tra xong bản kê khai, nói: “Xin chỉ thị đi.”
Nguyễn Tư Nhàn ở hàng sau hít sâu một hơi, lưng dính sát vào lưng ghế, khẽ đọc theo cơ phó Du: “Thế Hàng 1569, xin chỉ thị, điểm đợi H.”
Âm thanh từ đài quan sát lập tức vang lên trong tai nghe.
“Thế Hàng 1569, được phép vào đường băng.”
Cảm giác ma sát mặt đất ập đến, không khí trong