Edit: Lạc Lạc
120 phút sau, máy bay đã sẵn sàng cất cánh trở lại.
Vì sân bay Phủ Đô cũng có chi nhánh của Thế Hàng, một phi công khác đã sớm được điều đến.
Bảy giờ tối, chuyến bay lần này sẽ trở về sân bay Giang Thành.
Cơ trưởng Phạm thu xếp một chút rồi đưa Nguyễn Tư Nhàn đến văn phòng của Phó Minh Dư.
"Người thế nào rồi?"
Phó Minh Dư hỏi.
Cơ trưởng Phạm đứng trước bàn của Phó Minh Dư, trả lời thành thật: "Bị viêm túi mật cấp tính, đã được phẫu thuật, hiện giờ tình trạng đã ổn định."
"Ừm."
Nguyễn Tư Nhàn đi theo sau cơ trưởng Phạm, hơi cúi đầu, toàn bộ quá trình đều chỉ nghe cơ trưởng Phạm và Phó Minh Dư đàm phán, không nói một lời.
Mười phút sau, Bách Dương gõ cửa bước vào, làm gián đoạn một lúc.
Anh liếc nhìn Nguyễn Tư Nhàn trước khi lên tiếng.
Nguyễn Tư Nhàn chú ý đến ánh mắt của anh, nghĩ rằng coi như anh đang chào hỏi, cũng gật đầu với anh.
Bách Dương mím môi, đi đến bên cạnh Phó Minh Dư.
"Phó tổng, cô Trịnh đến rồi."
Cô Trịnh?
Mặc dù không nói tên mà chỉ nói họ, nhưng trong tiềm thức Nguyễn Tư Nhàn vẫn nghĩ rằng, chắc chắn là Trịnh Ấu An.
Cô cúi xuống móc móc móng tay.
Sao cô ấy lại đến đây?
Tuy nhiên sự nghi ngờ này cũng chỉ lóe lên một lúc mà thôi.
Điều này không quan trọng, người ta có việc của người ta.
Sau đó, Bách Dương quay đầu sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, rồi bước đến thì thầm với Phó Minh Dư.
Cách xa Phó Minh Dư mấy mét, Nguyễn Tư Nhàn không thể nghe thấy Bách Dương nói gì, chỉ thấy Phó Minh Dư gật đầu nói: "Biết rồi, anh bảo người sắp xếp đi."
Sau khi Bách Dương rời đi, Phó Minh Dư lại tiếp tục hỏi cơ trưởng Phạm về tình hình.
Nói xong lời cuối cùng, cơ trưởng Phạm nói: "Lần này lực đẩy động cơ đã vượt quá 66% khi sử dụng phanh tốc độ, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ ngước nhìn cơ trưởng Phạm.
Ý của ông ấy là, sự cố cấp 3 QAR do hạ cánh thay thế vào lần này sẽ được tính vào ông ấy?
Phó Minh Dư siết chặt cây bút trong tay một lúc, trầm ngâm, như không tiếp thu những lời cơ trưởng Phạm nói, chỉ nói rằng: "Ừm, tình hình tôi biết rồi."
Báo cáo dừng lại đây, Nguyễn Tư Nhàn theo cơ trưởng Phạm đi ra ngoài.
Từ đầu chí cuối, Nguyễn Tư Nhàn không có bất cứ giao tiếp gì với Phó Minh Dư, thậm chí là giao tiếp bằng mắt.
Nguyễn Tư Nhàn thật sự cảm thấy có chút kì lạ, hôm nọ còn quấn lấy nhà cô cả buổi, chịu thương chịu khó, bị cô cáu gắt cả buổi mà ngọn lửa vẫn không bùng lên.
Xem ra trước mắt, cuối cùng ngọn lửa của anh ta cũng đã bị cô dập tắt rồi sao?
Nhưng khi ra đến cửa, lại nghe thấy có người gọi một tiếng "Nguyễn Tư Nhàn" từ phía sau.
Mặc dù người được gọi là Nguyễn Tư Nhàn, nhưng cơ trưởng Phạm vẫn vô thức dừng lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn, sau đó lại nhìn Phó Minh Dư, mắt đảo qua đảo lại một vòng, sau đó quay đầu đi, còn chu đáo đóng cửa lại cho bọn họ.
Nguyễn Tư Nhàn vốn nghĩ rằng Phó Minh Dư bỗng gọi cô lại thì cũng không có gì, nhưng khi cơ trưởng Phạm tỏ ra như thế, không hiểu sao cô lại cảm thấy không có điều lành xảy ra.
Cô quay lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Phó Minh Dư vừa mở máy tính, vừa nói: "Trong vòng hai ngày hôm nay và ngày mai, có lẽ cô sẽ nhận được thông báo, công ty sắp bắt đầu chiêu sinh Học viện Phi công Quốc gia trong năm nay, cần chụp một bộ ảnh quảng cáo, bộ phận chuyến bay đã chọn cô để chụp ảnh.
Nguyễn Tư Nhàn hơi nghiêng đầu, cười rất vui vẻ: "Cũng được."
Chụp ảnh quảng cáo, đại diện cho hình ảnh của công ty, ai mà không vui.
Ngay sau đó, Phó Minh Dư lại nói: "Nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh là là Trịnh Ấu An."
Nguyễn Tư Nhàn kinh ngạc một lúc, nhưng cũng đã hiểu ra sau một hồi khựng lại.
Trịnh Ấu An học nhiếp ảnh, tập trung vào chân dung, lại có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Phó, để cô ấy đến phụ trách chụp ảnh lần này cũng là điều rất bình thường.
Nguyễn Tư Nhàn hỏi: "Sao thế?"
Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn đến đây, mắt khẽ lóe lên, rũ mắt xuống và nói: "Nếu cô không muốn, tôi sẽ bảo bộ phận chuyến bay đổi nhiếp ảnh gia khác."
Tại sao tôi lại không muốn?
Nếu tôi không muốn, anh đổi phi công khác là được rồi, làm gì phải đổi nhiếp ảnh gia.
Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận quan sát anh, tức khắc hiểu ra.
Ồ!
Anh lại bắt đầu nữa rồi đúng không!
Vẫn nghĩ tôi ăn giấm của Trịnh Ấu An đúng không?!
Cẩu nam nhân này......
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Phó Minh Dư một cách khó hiểu, hỏi: "Tại sao lại không muốn? Tôi rất sẵn lòng."
Phó Minh Dư nhìn vào mắt cô, sau khi đã xác nhận, anh khẽ thở dài, "Được thôi."
Lúc trước để Trịnh Ấu An đến chụp ảnh cho bộ ảnh quảng cáo lần này, là vì Phó Minh Dư nể mặt Trịnh đổng nên mới chấp nhận.
Vốn cũng không phải vấn đề gì lớn, bình thường chỉ cần mời đến một nhiếp ảnh gia tương tự là xong, vì thế mượn điều này để giữ thể diện cho Trịnh đổng thì cũng không sao cả.
Nhưng sau chuyện này anh mới biết được mối quan hệ giữa Nguyễn Tư Nhàn và Trịnh Ấu An.
Anh thường không quan tâm đến những vấn đề tầm thường này, tuy nhiên sau khi dự án bắt đầu, anh đã đặc biệt hỏi người phụ trách phần này. Đúng như dự đoán của anh, bộ phận chuyến bay đã chọn Nguyễn Tư Nhàn để chụp ảnh.
Anh nghĩ rằng, nếu như Nguyễn Tư Nhàn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Trịnh Ấu An, thậm chí anh cũng có thể thất hứa mà đổi Trịnh Ấu An đi, sau khi xong việc thì lại lấy giải pháp khác ra để chuộc tội với Trịnh đổng.
Thật ra anh rõ ràng vẫn còn một giải pháp khác, chính là bảo bộ phận chuyến bay đổi Nguyễn Tư Nhàn đi, chọn lại một phi công khác là xong.
Đơn giản bớt việc.
Nhưng từ đầu đến cuối, thế nhưng anh lại hoàn toàn không suy xét đến phương thức xử lý này.
Sở dĩ chủ động hỏi cô trước, là vì anh không muốn đưa ra bất cứ chủ trương nào dựa trên việc tự mình đa tình.
Nhưng rồi lại có một cảm giác muốn thể hiện ra trước mặt cô một cách khó hiểu.
Nhưng trông Nguyễn Tư Nhàn dường như không bận tâm chút nào.
Hoàn toàn không bận tâm.
Sáng hôm sau, quả nhiên Nguyễn Tư Nhàn đã nhận được thông báo của bộ phận chuyến bay, yêu cầu cô chuẩn bị cho buổi chụp ảnh quảng cáo chiêu sinh năm nay.
Mặc dù nhiếp ảnh gia là Trịnh Ấu An, nhưng kể từ lần say rượu đó, những tích tụ trong lòng cô đã tản đi rất nhiều, chỉ là chụp vài tấm thôi mà, không sao cả.
Chỉ là nhiệt độ không khí hôm nay đã đạt đến một độ cao mới, mà Nguyễn Tư Nhàn lại còn phải mặc đồng phục ra ngoài.
Chiếc áo sơ mi được cài cúc gọn gàng, quần tây kín đáo, di chuyển tấm thân dưới ánh mặt trời tựa như một con cá nhỏ đang được quay nướng trên lửa than.
Vào lúc này rất khó để đặt xe, cô đi từ nhà ra đến cổng cũng chưa có tài xế nào nhận đơn.
Sau khi chờ đợi vài phút ở cổng, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy như mình đã chín được một nửa.
Lúc Yến An lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lập tức nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn đang kẹp mũ bay đứng ở cổng, trông có vẻ cáu gắt.
Anh vô thức đạp phanh, dừng lại ở nơi cách Nguyễn Tư Nhàn gần mười mét.
Sau cuộc gọi vào đêm hôm đó, Yến An không đến chung cư Danh Thần nữa.
Dù sao người ta cũng đã từ chối quá rõ ràng, anh mà lại đeo bám thì chỉ có vẻ khó coi, mặc dù thi thoảng cũng sẽ bực tức và khó chịu, nhưng cũng phải kiềm chế mong muốn chủ động liên lạc của mình.
Nhưng ngay lúc này, lần đầu tiên thấy cô mặc đồng phục, dáng đứng hiên ngang, làn da trở nên trắng sáng dưới ánh mặt trời, không hiểu sao tim lại bắt đầu ngứa ngáy không kìm được.
Có lẽ không chiếm được vẫn là tốt nhất, hoặc là không cam lòng, nói tóm lại, giờ phút này anh rất khó thuyết phục bản thân mình nhắm mắt làm ngơ.
Dừng lại cỡ ba phút sau, Yến An mới lái xe chầm chậm đến cạnh Nguyễn Tư Nhàn.
"Đi đâu?"
Yến An hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi.
Nguyễn Tư Nhàn quay lại thấy Yến An, sững sờ một lúc, "Yến tổng?"
"Ừm, đến Thế Hàng à?"
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, "Tôi......"
"Lên xe đi, tôi tiện đường." Yến An nói, "Tôi phải đến cơ sở sân bay, đưa cô đi một đoạn vậy."
Thấy Nguyễn Tư Nhàn dường như đang do dự, Yến An nhếch miệng cười, "Không phải chứ, ngay cả xe của tôi cũng không muốn ngồi luôn à? Thật sự là tiện đường đưa cô đi một đoạn mà, không phải chúng ta đã nói là sẽ làm bạn sao?"
Làm bạn mà nửa đêm nửa hôm anh còn gọi cho tôi.
Nguyễn Tư Nhàn rủa thầm, nhưng chỉ mỉm cười và nói: "Tôi đặt xe rồi, sẽ đến nhanh thôi."
Nụ cười của Yến An biến mất, bực dọc nhấn lên vô lăng, những chiếc xe chạy đằng sau đang nhấn còi thúc giục.
"Đừng kì kèo nữa, lên đi, mấy chiếc xe phía sau chuẩn bị mở cửa xuống đánh người rồi đấy."
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn ra đường lớn, không có bóng dáng một chiếc taxi nào.
Từ phía sau đã có ba chiếc xe lần lượt chạy đến.
Ánh mặt trời chói chang, trời nóng đến mức vô cùng khó chịu, cô giật giật tóc, đầu ngón tay cũng đã ra mồ hôi.
Thôi được.
Cô mở cửa xe ra và ngồi lên ghế phụ.
Lúc cô cúi xuống thắt dây an toàn, Yến An quay sang nhìn cô, mím môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Cả hai đi đến cổng lớn Thế Hàng trong im lặng, Yến An từ từ dừng xe lại.
Nguyễn Tư Nhàn nói tiếng cảm ơn, lúc xuống xe, Yến An gọi cô lại.
Nguyễn Tư Nhàn chống lên cửa xe, quay đầu lại hỏi, "Sao thế?"
Yến An thở hắt ra, nghẹn vài giây, sau đó nói: "Trời nóng, cẩn thận kẻo bị cảm nắng."
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, xoay người đi vào trong.
Sau khi chiếc xe phía sau lái đi, cô mới quay lại nhìn.
Sao cứ có cảm giác tên Yến An này vẫn chưa từ bỏ ý định vậy nhỉ?
Nguyễn Tư Nhàn đến cùng vài cơ trưởng và cơ phó trẻ tuổi khác.
Gặp lại Trịnh Ấu An lần này, cô ấy ăn mặc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, áo vét-tông và quần jean, tóc được buộc cao, lướt qua studio với một vẻ mặt căng chặt.
Công việc không nhiều, nhưng cô ấy lại đưa theo khoảng ba trợ lý.
Trịnh Ấu An vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, không quan tâm, nhưng sau khi đi được vài bước, lại bỗng dưng lùi về trước mặt cô, hỏi: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, cô lại nói: "Ô, tôi nhớ ra rồi, tháng trước chúng ta đã gặp nhau một lần trong phòng chờ hạng thương gia."
"Ừm." Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, "Đã gặp rồi."
Trịnh Ấu An lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn từ trên xuống dưới, như cười như không, nói: "Có lẽ cô sẽ rất ăn ảnh đấy, công ty của các cô thật tận tâm, tất cả người đều được chọn rất khéo, giúp tôi giảm bớt việc."
Nghe như đang để bụng việc bộ phận chuyến bay đã trực tiếp chọn người đưa đến cho cô ấy mà không cho cô ấy quyền lựa chọn vậy, vì thế lời khen này nghe ra cũng không giống như vậy lắm.
Trợ lý do cô đưa theo đột nhiên cười đầy ẩn ý: "Không phải chứ, không nhìn xem đây là công ty của ai, có thể không giúp cô giảm bớt việc sao?"
Trịnh Ấu An quay lại lườm cô ấy, sau đó mỉm cười mắng: "Im đi!"
Nguyễn Tư Nhàn đã ngay lập tức hiểu ra bọn họ đang nói gì, chẳng phải là đang trêu chọc Trịnh Ấu An và Phó Minh Dư đó sao.
Vừa bảo mình