Edit: Lạc Lạc
“Hắt xì!”
Ra khỏi căn tin, Nguyễn Tư Nhàn lại hắt hơi một cái.
Lần này cô xác định, chắc chắn là có người đang mắng cô sau lưng, hơn phân nửa chính là Giang Tử Duyệt.
Người này bị điên rồi, bảo cô tránh xa Nhạc Thần.
Cô đã làm gì đâu?
Trong hơn nửa năm qua, cô gặp Nhạc Thần là liền tránh né, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, còn muốn cô làm sao nữa? Sau này cứ bay lượn trên trời cả ngày mà không cần hạ cánh luôn đúng không?
Nếu cô thật sự có gì đó với Nhạc Thần, dù đang bay trên trời thì cũng có thể nói chuyện qua radio vậy.
Nói trắng ra là quá để mắt đến người đàn ông của mình, tưởng là bảo bối gì đó, người khác vừa nhìn thấy là đã muốn cuỗm đi. Không nghĩ xem Nhạc Thần có tai tiếng gì ở Thế Hàng, có ai không biết anh ta, những cô gái muốn có một cuộc sống đàng hoàng ai mà dám kết hôn với anh ta, không sợ kết hôn rồi phải để dành tiền mua mũ* đội sao.
*Mũ trong "Đội mũ xanh", có nghĩa là bị cắm sừng.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng lúc nãy mình không nên trực tiếp biểu đạt suy nghĩ ra như thế, mà là nên bày ra một dáng vẻ yếu đuối đáng thương và nói với chị ta rằng: “Xin lỗi chị, em không nghĩ là chị sẽ hiểu lầm, em và cơ trưởng Nhạc không có gì cả, bọn em chỉ đang cùng nhau tâm sự chuyện cũ, về sau em sẽ cố gắng chú ý ít tiếp xúc với anh ấy lại, chị nhất định đừng vì em mà xảy ra cãi vã gì với anh ấy nhé.”
Chỉ cần một đoạn lời nói này, bảo đảm rằng cô sẽ có một đêm gà bay chó sủa ngủ không yên.
Có điều như bây giờ cũng tốt.
Nguyễn Tư Nhàn biết các đồng nghiệp khác đều đã lần lượt nhận được thiệp mời, vẫn đang lo rằng Giang Tử Duyệt này sẽ nể tình mà cũng gửi cho cô một thiệp.
Bây giờ biết được chị ta đang kiêng dè mình như thế, lại còn không nể nang gì, nên không cần phải lo lắng về điều này nữa.
Điều này cho thấy cái gì nhỉ?
Điều này cho thấy Giang Tử Duyệt đang ca ngợi vẻ đẹp của mình bằng một phương thức khác.
Khi Nguyễn Tư Nhàn nghĩ về điều này, vẫn chưa biết mình đang nhận được một làn sóng rắm cầu vồng vừa thẳng thừng vừa lỗ mãng trên mạng.
【 Ảnh quảng cáo bây giờ còn phải mời người mẫu đến chụp sao? Dùng nhân viên của mình không được à? 】
Hai tiếng trước, Weibo quảng cáo vừa được đăng lên, có người đã bình luận thế này bên dưới bài viết của trang Weibo chính thức của Thế Hàng, biên tập viên chuyên môn trả lời: Không phải người mẫu đâu, đây là phi công của chúng tôi đấy.
Vì thế trang Weibo chính thức bình thường chỉ có vài bình luận ít ỏi đã ngay lập tức vượt quá một nghìn.
【 Chị phi công! Em chịu! Em chịu! 】
【 Xin hỏi tiêu chuẩn đánh giá tuyển dụng là phải có giá trị nhan sắc thế này sao? Nếu đúng như vậy thì tôi không đến đâu. 】
【 Chị gái đẹp quá đi, nói cho em biết chuyến bay mau đi, em muốn ngồi! 】
【 Quả nhiên là bay trên trời, đây chính là tiên nữ trên trời rồi! 】
【 Được không đấy…… Nữ tài xế cũng đã khiến người ta ngộp thở, máy bay của nữ cơ trưởng có làm được không? 】
【 A, một số gã thấp hèn vẫn còn coi thường phụ nữ nhỉ, mẹ anh sinh anh ra là để anh phân biệt đối xử với mẹ anh à? Anh tự rải một bãi nước tiểu mà soi xem cho anh đi làm phi công rồi anh có làm được không? Ô không phải, tôi quên mất phi công không nhận người tàn tật, não tàn cũng coi như là tàn tật nhỉ. 】
【 Mấy cơ trưởng khác em cũng chịu! Có ai chỉ cho Weibo không? 】
Sau một đêm lên men, Weibo đã có hàng chục ngàn bình luận, “Nữ phi công Thế Hàng” lặng lẽ leo lên top 20 của hot search.
Nguyễn Tư Nhàn thức dậy vào buổi sáng, điện thoại suýt thì nổ tung.
Weibo bình thường vắng lặng lập tức tràn ngập các bình luận và tin nhắn khác nhau, fans cũng nhanh chóng tăng lên chỉ sau vài ngày.
Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn hơi ngờ nghệch, dựa trên nội dung tin nhắn của mọi người mới tìm được nguyên nhân sâu xa.
Nhưng có quá nhiều bình luận, cô cũng không có cách nào để biết được những người này đã kéo đến Weibo của cô như thế nào.
Ảnh đại diện của cô là một bức ảnh nửa người được chụp bên sông Seine* vài năm trước, nick name Weibo “Tôi kề vai sát cánh với Mặt Trời” mang theo chút hơi hướng trẻ con, vì thế mọi người đều xác định đây là cô.
*Sông Seine là một con sông của Pháp
Nguyễn Tư Nhàn lại mở tin nhắn ra xem, hầu hết trong đó đều được gửi bởi các cô gái.
Một số người nói muốn làm quen, một số người chỉ đơn giản là đến bày tỏ, cũng có một số người chỉ biết gào thét “Á á a a a a a” như gà.
Tất nhiên cũng có những tin nhắn vô cùng đơn giản và thô lỗ thể hiện trực tiếp mong muốn của họ, thường chỉ có hai từ —— “Hẹn không?”
Nguyễn Tư Nhàn rất tò mò loại người này đã lấy tự tin đâu ra, lòng hiếu kỳ khiến cô chọn ra một người và nhấp vào xem Weibo, nhu cầu sinh dục khiến cô thoát ra ngay lập tức, hơn nữa còn block hết tất cả.
Được nhiều người lạ phun một trận rắm cầu vồng như thế, có cô gái nào mà không vui.
Nguyễn Tư Nhàn hí hửng chụp ảnh màn hình lại, đang định gửi cho Biện Toàn và Tư Tiểu Trân xem, màn hình bỗng nhiên bị gián đoạn bởi một cuộc gọi đến.
Cô không lưu số, nhưng vẫn biết là ai gọi.
Sau khi kết nối, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc.
“Nguyễn Nguyễn, nữ phi công trên trang Weibo chính thức của Thế Hàng hôm nay là con sao?”
Nguyễn Tư Nhàn vẫn ngồi trên giường, khoanh chân, nghiêng đầu "Vâng” một tiếng.
Giọng của Đổng Nhàn lập tức dịu lại.
“Sao con không nói với mẹ? Mẹ vẫn nghĩ rằng con vẫn đang làm tiếp viên hàng không.”
“Mẹ có hỏi con đâu.”
Điện thoại truyền đến âm thanh hút hít mũi của Đổng Nhàn, “Nguyễn Nguyễn, con thực hiện được ước mơ của mình, mẹ rất vui.”
Nguyễn Tư Nhàn nghe xong, trong lòng không có gợn sóng gì, cũng không có gì muốn nói.
Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại đều là như vậy, luôn im lặng một cách vô lý.
Đổng Nhàn không hiểu tại sao Nguyễn Tư Nhàn lại dần trở nên như thế này, vô cùng lạnh nhạt với bà, thậm chí đôi khi còn có chút thù địch.
“Nguyễn Nguyễn, hôm nay là sinh nhật con, mẹ sẽ nấu cho con ăn.”
“Không cần.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Con hẹn bạn rồi.”
Không thể đếm được đây đã là lần từ chối gặp nhau thứ mấy, Đổng Nhàn vốn đã quen với điều đó.
Nhưng hôm nay lại khác, ảnh chụp trên mạng đã khiến bà bần thần một lúc lâu, càng không thể tin được đứa con gái lặng im ít nói với bà đã thay đổi nhiều như thế, bà vô cùng muốn gặp con bé một lần, “Mẹ đưa cho con một chiếc bánh kem được không?”
“Bạn con sẽ đặt bánh cho con, thôi, không nói nữa, con phải làm việc rồi.”
Đổng Nhàn hít một hơi, thở dài, “Được, mẹ không làm phiền con nữa.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Tư Nhàn lại nằm xuống ngủ tiếp.
Bên kia, sau khi Nguyễn Tư Nhàn trở thành vận may KPI* của bộ phận tuyên truyền Thế Hàng, trang Weibo chính thức đã tận dụng sức nóng để đưa ra một làn sóng tuyên truyền thứ hai, vô cùng cẩn thận đính kèm thêm một vài tấm ảnh của Nguyễn Tư Nhàn.
*KPI là từ viết tắt của Key Performance Indicator có nghĩa là chỉ số hiệu quả, nó là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả được thể hiện qua số liệu, tỉ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ảnh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng hay cá nhân trong việc đạt được CSFs.
Phó Minh Dư lướt xem bình luận Weibo, vẻ ngoài bình thản, lại bất ngờ cười khẽ một tiếng, “Đúng là người gặp người thích.”
Bách Dương bên cạnh tiếp lời: “Mù mới không thích.”
Phó Minh Dư liếc anh một cái, đối phương lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như chưa nói gì.
Anh lại nhấp vào Weibo của Nguyễn Tư Nhàn, xem số lượng fans, ra lệnh: “Nói với bộ phận tuyên truyền, vừa phải thôi, đừng tiêu thụ cô ấy quá mức.”
“Vâng.”
Bách Dương nói xong lập tức đi làm, Phó Minh Dư gọi anh lại, “Đồ đã được chuyển qua hết chưa?”
“Đã sắp xếp người vận chuyển, có lẽ sẽ hoàn thành vào chiều nay.”
Phó Minh Dư gật đầu, Bách Dương xoay người đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phó Minh Dư bỗng có cuộc gọi đến.
Anh cau mày, hơi ngạc nhiên, không biết tại sao Đổng Nhàn lại đột nhiên gọi cho anh.
“Dì, có chuyện gì à?”
"Xin lỗi đã làm phiền con, dì muốn nhờ con giúp đỡ một việc nhỏ.”
“Vâng, dì nói đi.”
“Nữ phi công trên Weibo tuyên truyền của Thế Hàng hôm nay, con có thể cho dì biết thông tin chuyến bay hôm nay của cô ấy không? Dì tìm cô ấy có chút việc.”
“Xin lỗi dì, con không thể tiết lộ điều này được.”
Trong lúc nói câu này, Phó Minh Dư đã chuyển thông tin chuyến bay hôm nay ra.
Thời gian bay của Nguyễn Tư Nhàn trong tháng này đã đạt đến hạn mức cao nhất, hôm nay được nghỉ.
Đổng Nhàn ngập ngừng một lúc, sau đó hỏi: “Vậy con không cần nói cho dì biết cụ thể, nói cho dì biết khi nào cô ấy xuống máy bay là được rồi.”
Phó Minh Dư cười: “Dì à, con có rất nhiều phi công dưới tay, làm sao con có thể nhớ hết thời gian xuống máy bay của mỗi người được?”
Nói xong lại hỏi, “Dì quen cô ấy à?”
Đổng Nhàn “Ừm” một tiếng.
Phó Minh Dư nói: “Nếu quen, dì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy mà, không có phương thức liên hệ ạ?”
“Ừm.” Đổng Nhàn giả vờ thừa nhận, “Phiền con rồi, dì không quấy rầy con làm việc nữa.”
“Vâng.”
Điện thoại vang lên âm thanh “Tút tút”, Phó Minh Dư cầm điện thoại, màn hình tự động quay lại ảnh chụp của tiểu đáng thương đó.
---
Chiều tối, những đám mây đen không đợi mặt trời lặn xuống Tây Sơn đã liền bay đến, có khuynh hướng mưa to.
Phó Minh Dư không bảo tài xế đưa mình về, mà tự lái xe về chung cư Danh Thần.
Trên đường đi, từng hạt mưa to rơi xuống.
Trước khi đi vào bãi đỗ xe ngầm,